Triệu Nam Thiên gật đầu tỏ ra hiểu rõ, xem ra Trưởng phòng Uông đây là thừa nhận lý do thối thối thác của anh vừa rồi, bằng không cũng sẽ không thành thật với anh.
Trên đường đường đưa Triệu Nam Thiên xuống lầu, Khổng Như Nguyệt còn đang tức giận bất bình: “Anh Thiên, anh định làm như thế nào?”
“Anh còn chưa nghĩ ra, chẳng qua là binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, anh chắc chắn sẽ không để bọn họ sống tốt hơn anh!
Khổng Như Nguyệt thay hắn bất bình:”Ừ, bọn họ nếu là còn dám giở trò âm mưu, vậy thì dù cho có như thế nào đi chăng nữa em cũng phải giúp anh lấy lại công đạo, anh là người có bản lĩnh như thế, đừng nói một chức đội phó, em cảm thấy lấy luôn chức đội trưởng bảo vệ cũng chỉ dễ như là một bữa ăn sáng!”
Triệu Nam Thiên bật cười: “ Còn muốn giúp anh lấy lại công đạo, đến cả Trưởng phòng Uông còn lực bất tòng tâm, em có thể làm sao?”
Khổng Như Nguyệt muốn nói lại thôi đạo: ”Vậy… Vậy thì thế nào? Hoa Khắc không phải còn có một cái hộp thư chủ tịch hay sao, nếu bị bức quá, em sẽ đi báo cáo chỉ đích danh!”
“Được, ý tốt của em anh xin ghi trong lòng, không phải chỉ là một tên Tôn Mập thôi sao, anh căn bản không có đem anh ta để vào mắt, mau trở về đi thôi, chờ có thời gian đi nhà anh ăn cơm.”
Lệnh điều chuyển chính thức mặc dù đã sắp được đưa xuống, chẳng qua là vẫn phải đi qua báo báo cáo với Tôn Mập một chút.
Triệu Nam Thiên chân trước đi vào đội bảo vệ, chân sau chỉ nghe thấy có người âm dương quái khí chào hỏi: “Ôi, đây không phải chúng ta phó đội trưởng tạm thời của chúng ta đây sao?”
Anh liếc ngang đối phương một chút, trước đó khi khi vẫn chưa có lệnh điều chuyển chuyển chính thức đã không để tên Tôn Mập này vào mắt, bây giờ chức vị đè ép đối phương một đầu, anh lại càng thêm không khách khí.
Triệu Nam Thiên tiến lên trước nửa bước đạo: “Anh thật lợi hại đó, trưởng phòng Khương vừa mới định ra quyết sách, anh lại có thể biết nhanh như vậy?”
Người kia còn nghĩ nói chút gì, chẳng qua là bị Tôn Mập dùng ánh mắt chế trụ.
Quan hệ của anh ta cùng trưởng phòng Khương mặc dù là mọi người đều biết, chẳng qua là nếu đem ra nói thì dù sao không dễ nghe.
Tôn Mập với gương mặt chất đống thịt nói: “ Kia có là cái gì, Triệu Nam Thiên à, phòng nhân sự bổ nhiệm cậu như vậy là rất xem trọng cậu, thư ký của trưởng phòng Khương vừa mới nói qua điện thoại với tôi, để cho tôi xem cậu như người tài tài tương lai mà bồi dưỡng!”
Triệu Nam Thiên phối hợp diễn kịch nói: “Ồ, còn có việc này nữa à? Vậy chút nữa tôi muốn đích thân biểu đạt một chút cảm tạ với trưởng phòng Khương!”
Tôn Mập nhìn xem kỹ thuật diễn sứt sẹo của anh, cố nén lại nói: “Cảm tạ thì không cần, chẳng qua là ba tháng này cậu nhất định phải biểu hiện tốt một chút, tranh thủ sớm ngày quăng ra chữ tạm thời kia, chính thức cùng tôi cùng nhau hợp tác!”
Triệu Nam Thiên đổi sắc mặt nói: “Tôi cũng rất chờ mong ngày đó!”
Tôn Mập bị anh nhìn đến có chút run rẩy: “Đúng vậy, liên quan tới việc tuyển dụng hai nhân viên mới kia, trưởng phòng Khương đã ủy thác cho tôi tới giúp cậu, cứ yên tâm đi.”
Triệu Nam Thiên mắng một câu mẹ nó, trưởng phòng Khương chết tiệc này thật đúng là một chút đường lui cũng không lưu lại cho mình.
Nếu để cho Tôn Mập đến giúp? Tên khốn nạn này sẽ không làm nên những chuyện quái dị thiêu thân nữa hay sao!
Chẳng qua là ván đã đóng thuyền, hiện tại lại đi tìm trưởng phòng Khương lý luận cũng đã không còn kịp nữa, hơn nữa cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Anh cũng lười khách sáo, trực tiếp trở về nhà kho.