Tô Mục Tuyết chỉ anh: “Về nhà? Cả người anh toàn vết thương, không xử lý qua mà đã về nhà sao?”
Nói xong cô cũng không để ý đến ý kiến của Triệu Nam Thiên liền kéo người lên xe.
Triệu Nam Thiên cũng hết cách, anh gọi cả Từ Minh và Tiểu Ngũ, mấy người cùng đi thẳng đến bệnh viện Đông Châu.
Dì Đào đứng theo dõi toàn bộ quá trình, bà ta không thể chen vào một câu nào, như thể đã hoàn toàn thành một người ngoài cuộc.
Về phần Triệu Nam Thiên, tuy rằng bà ta không muốn nhưng không thừa nhận cũng không được, sự việc ngày hôm nay nếu không có Triệu Nam Thiên thì còn không biết bao giờ mới giải quyết xong.
Bà ta không muốn thừa nhận phần ân tình này, theo bản năng đi về phía Hùng Phi, kết quả người ta căn bản không hề quan tâm đến bà ta.
Trước khi đóng cửa xe Hùng Phi còn để lại một câu: “Nói với tên họ Hạ kia, ghi món nợ này cho tôi, dám gây phiền phức cho anh em của tôi nữa thì ngày mai tôi lại đến đập thêm một lần!”
“Nói cho anh ta biết, ông đây họ Hùng! Không phục thì bảo anh ta tới tìm tôi!”
Về phần dì Đào, từ đầu tới cuối anh ta cũng chưa hề liếc mắt nhìn lấy một lần.
Không phải không có cái gì để nói mà là anh ta thấy ấm ức thay cho Triệu Nam Thiên.
Anh ta thật sự muốn hỏi dì Đào một câu, nhà họ Tô chẳng phải chỉ có vài cái đồng tiền dơ bẩn thôi sao, ra vẻ ghê gớm làm gì?
Anh Thiên nhà tôi có gì không xứng với Tô Mục Tuyết ?
Nhưng nhớ tới lời dặn của Triệu Nam Thiên anh ta lại nhịn xuống.
Trong lòng còn đang thầm oán, con mẹ nó, sớm muộn gì cũng có một ngày nhà họ Tô các người sẽ phải hối hận!
Trên đường trở về dì Đào vẫn còn thắc mắc: “Trần Quân, cậu có biết thân phận của người tên Đại Hùng kia không?”
Trần Quân cười khổ: “Nếu tôi không đoán sai thì chắc là người của nhà họ Hùng, cha anh ta là một vị thủ trưởng đã xuất ngũ của Đông Châu.”
Dì Đào như nghĩ tới cái gì lại hỏi: “Xuất ngũ? Vậy sao còn lực ảnh hưởng nhiều vậy?”
Trần Quân suy nghĩ: “Nghe nói ở Đông Châu chúng ta có một tổ chức phi chính phủ gọi là ‘hội cựu chiến binh’, vị cựu thủ trưởng này chính là một trong những người khởi xướng. Tuy đã nghỉ hưu nhưng tất cả những người trong hội đó đều rất có máu mặt. Bên cục thành phố chắc chắn là muốn tặng cho họ một phần ân tình đấy.”
Dì Đào tò mò: “Hội cựu chiến binh, vậy sao anh không tham gia?”
Trần Quân có hơi xấu hổ: “Tôi không đủ điều kiện.”
Gương mặt dì Đào lộ ra vẻ kinh ngạc: “Một tổ chức phi chính phủ mà thôi, có thể có điều kiện gì?”
Vẻ mặt Trần Quân khao khát: “Phải là quân tiên phong, tuổi quân trên mười năm, và phải thuộc cấp từ trung đoàn trở lên.”
Dì Đào gật đầu, khó trách, thỏa mãn được vài điều kiện này thì ở Đông Châu muốn đi ngang cũng được.
Ngay lập tức bà ta lại nhíu mày: “Chờ đã, cựu binh đã xuất ngũ? Vậy ý anh là… Triệu Nam Thiên cũng là thành viên của hội này?”
Dì Đào bị ý tưởng này làm cho hoảng sợ, nếu thật là như vậy thì bà ta có lẽ phải cân nhắc lại một chút.
Trần Quân kiên định lắc đầu: “Không có khả năng, tuổi của anh ta không đủ!”