Bạn bè bên cạnh Tô Mục Tuyết ai cũng ưu tú, còn cậu ta thì sao? Để một người phụ nữ bảo vệ mình, cậu ta không thấy xấu hổ sao?
Bà ta còn chưa kịp nói câu này ra khỏi miệng thì Hùng Phi đã mở miệng rồi.
Anh ta nghiêm túc hỏi: “Chị dâu, chuyện này chính là do chị không đúng rồi, anh Thiên sĩ diện, không muốn làm phiền em, nhưng chị nào thế được, điện thoại mấy vòng, cũng không thèm tìm em.”
“Thế nào, cảm thấy tôi không giải quyết được chuyện này?”
“Không phải sợ tôi làm cậu mất mặt sao?”
Tô Mục Tuyết vội vàng giải thích: “Đại Hùng, cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ không muốn gây rắc rối cho cậu.”
Cô không biết phải giải thích thế nào, khi Triệu Nam Thiên xảy ra chuyện, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là người đàn ông này.
Nhưng chuyện này suy cho cùng là do cô mà ra, cô muốn giải quyết chuyện này bằng chính khả năng của mình.
Kết quả không như là mơ.
Nhà họ Tô không còn như năm đó, bạn bè của cha cô năm đó, cô không cầu cứu được!
Đồng thời trong lòng nguội lạnh, cũng càng thêm kính nể cách đối nhân xử thế của Triệu Nam Thiên.
Bên này cô nói toàn lời tốt đẹp, thậm chí còn bỏ tiền ra khơi thông mối quan hệ nhưng chẳng có chút ích lợi nào cả.
Ngược lại chính là Triệu Nam Thiên, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không cần gọi, người ta vừa nghe tin liền vội vàng chạy tới.
Hùng Phi, một nhân vật bỏ tiền cũng không cầu xin được, người có thể bắt quan hệ với cục thành phố Đông Thiên.
Hết lần này đến lần khác một nhân vật như vậy, trước mặt Triệu Nam Thiên không hề có chút kiêu ngạo nào!
Mắt cô sáng ngời nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên, người đàn ông này rốt cuộc có điểm gì hấp dẫn?
Triệu Nam Thiên một cước đá văng: “Cút mẹ nhà cậu đi! Tới đây đừng nói nhảm, hù dọa cô dâu nhà tôi.”
Tô Mục Tuyết không thể nhịn được cười, sau lần tiếp xúc trước cô đã quen với việc hai người cứ gặp là cãi nhau ầm ĩ.
Hùng Phi cười khì khì, tên hung dữ vừa rồi khiến mọi người đều phải khiếp sợ thế mà bây giờ lại không hề tức giận.
Anh ta xoa xoa chỗ vừa rồi bị Triệu Nam Thiên đá, thản nhiên nói: “Chị dâu, em nói chị nghe, anh Thiên trâu bò hơn em nhiều lắm. Nói như vậy nghĩa là anh ấy ngay thẳng, cứng đầu, còn nói thẳng toẹt ra là đồ không có đầu óc.”
“Bằng không thì cái đám nhốn nháo trước mặt này cần gì phải nhờ em? Anh ấy chỉ cần gọi một cú là được.”
Tô Mục Tuyết chọc chọc Triệu Nam Thiên: “Thật hay giả vậy, anh thực sự lợi hại vậy sao?”
Triệu Nam Thiên nhún vai: “Cô đừng nghe cậu ta nói bừa.”
Hùng Phi đánh giá Triệu Nam Thiên một lượt, vẻ mặt thổn thức hỏi: “Vài ngày không gặp anh sao lại thành ra thế này? Cho dù chị dâu có đẹp thì anh cũng không thể ngày đêm triền miên nha, phải tiết chế một chút đi!”
Tô Mục Tuyết vốn còn muốn khách khí vài câu nữa, nhưng nghe thấy những lời này thì trong nháy mắt liền đỏ mặt.
Quả nhiên đều là cá mè một lứa!