Huống chi, cho dù là thật sự tìm được bằng chứng thì dì Đào chắc chắn cũng không muốn đưa nó ra trước tòa. Việc này nếu bị nháo lớn lên thì không chỉ là phiền toái đối với hội Hoàng Đình mà còn không có chút chỗ tối gì đối với nhà họ Tô.
Bất kể là ai đứng đằng sau chuyện này, nếu đối phương đã đặt mục tiêu lên hội Hoàng Đình thì chắc chắn đã xác định được rằng nhà họ Tô ném chuột sợ vỡ đồ!
Vì vậy dì Đào mới muốn biến việc lớn thành việc nhỏ, thông qua con đường khác để giải quyết rắc rối lân này.
Đáng tiếc, Triệu Nam Thiên lại nhúng tay vào chuyện này, đối với tên không ra bài theo lẽ thường này, đến bây giờ Trần Quân vẫn chưa nhìn thấu được anh ta.
Giấy không thể gói được lửa, cục diện tối nay anh ta lại còn gây náo loạn như vậy khiến mọi việc càng thêm khó giải quyết!
Tuy trong lòng Trần Quân oán trách, nhưng lại không thể không thừa thận rằng đối mặt với cục diện vừa rồi mà có thể dẫn đầu bắt giữu Vương Triều Khải thì chẳng khác gì việc lấy hạt dẻ trong lò lửa.
Mặc dù nguy hiểm nhưng lại là biện pháp trực tiếp và hữu hiệu nhất!
Còn về việc mối quan hệ giữa Triệu Nam Thiên và Tô Mục Tuyết không có nhiều người ở nhà họ Tô biết đến, anh ta là người biết ơn nhất.
Anh ta cũng biết một chút về cách đánh giá của dì Đào đối với Triệu Nam Thiên, nhưng qua sự việc ngày hôm nay cũng khiến cái nhìn của anh ta ít nhiều cũng có chút thay đổi. Dù như thế nào đi chăng nữa thì người đàn ông đó vẫn không tồi tệ như lời dì Đào!
Sau một lúc, Trần Quân đã suy nghĩ rất nhiều, thấy dì Đào vẫn còn đang sững sờ, anh ta chủ động hỏi: “Bà chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Dì Đào không lập tức trả lời, dựa theo quy tắc hành xử thông thường của bà ta thì việc rời đi ngay bây giờ, mau chóng thoát thân khỏi vũng bùn lầy này chính là lựa chọn tốt nhất. Tuy không thực hiện được lời hứa với Tô Mục Tuyết rằng sẽ đưa Triệu Nam Thiên an toàn rời khỏi hội sở.
Nhưng chỉ cần bà ta rời đi, lấy bối cảnh và lực lượng của Vương Triều Khải thì chắc chắn sẽ áp đảo Triệu Nam Thiên gắt gao!
Đến lúc đó thì người đàn ông này cả đời đều chẳng có biện pháp gì xoay người, cho dù giữa anh ta và Tô Mục Tuyết thật sự có sinh ra tình cảm thì nó cũng sẽ phai nhạt sau một khoảng thời gian dài mà thôi.
Thế nhưng khi thực sự phải hạ quyết tâm rời khỏi, anh ta lại do dự.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng, dì Đào cũng lấy điện thoại ra.
Sau khi gọi xong năm ba cuộc điện thoại, đặt điện thoại xuống, sắc mặt bà ta mới tốt hơn vài phần.
Trần Quân nói với giọng điệu quan tâm: “Đã giải quyết?”
“Dựa vào quan hệ đã tìm được lãnh đạo cục phân phó, hy vọng có thể áp được chuyện này xuống.”
Dì Đào thở dài. Bà ta rất ít khi nhờ giúp đỡ, không ngờ rằng lúc này lại mở miệng vì Triệu Nam Thiên. Ngẫm nghĩ một hồi bà ta lại cảm thấy Triệu Nam Thiên làm ầm ĩ như vậy cũng không phải là không có chỗ tốt, ít nhất cũng cảnh báo những người có tâm tư rằng dù nhà họ Tô toàn là phụ nữ nhưng cũng không phải dễ bắt nạt!
Chẳng mấy chốc, vài chiếc xe cảnh sát đã dừng lại trước cửa hội Hoàng Đình.
Dì Đào chỉnh đốn lại tâm trạng của mình một chút rồi bước nhanh đến đón tiếp.
Một cảnh sát từ trên xe bước xuống, lễ phép nói: “Bà có phải là tổng giám đốc Ngô không?”
“Là tôi, hôm nay làm phiền anh rồi.”
“Tổng giám đốc Ngô khách khí quá, bà cứ yên tâm, trước khi khởi hành, lãnh đạo đã dặn dò chúng tôi rồi. Tôi sẽ đứng ra làm trung gian để hòa giải, việc bảo vệ môi trường kinh doanh là điều chúng tôi nên làm mà.”
Dì Đào thở phào nhẹ nhõm, có cảnh sát ra mặt hòa giải, hẳn Vương Triều Khải sẽ nói gì thêm, dù sao nếu có thể giải quyết riêng việc này thì hai bên đều có lợi.