Luôn cảm thấy có người ngoài sáng trong tối nhắm vào Tô Mục Tuyết, anh lại vì dè chừng nhiều thứ mà hành động cũng bị bó buộc theo, không thể làm hết khả năng, thực sự rất ấm ức!
Quản lý Tề cũng không hiểu suy nghĩ trong lòng Triệu Nam Thiên, nên cười lạnh: “Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào? Giết anh ta à?”
“Cũng không đến mức phải giết, nhưng anh ta đã làm sai, thì phải trả giá đắt cho sai lầm của mình chứ, anh nói có phải không?”
Quản lý Tề nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Nam Thiên, lần đầu tiên thấy hoảng loạn trong lòng.
Lời của Triệu Nam Thiên rõ ràng là đang khiêu khích, cũng lại càng giống như đang tuyên chiến.
Không chờ quản lý Tề nói thêm lời này, phòng bao đang yên lặng lại đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.
Rắc!
Là tiếng gãy xương.
quản lý Tề nhìn đến chỗ phát ra tiếng, liền thấy da đầu tê dại.
Tay phải của tổng giám đốc Hàn gãy gập về phía sau, dường như còn lộ cả xương ra bên ngoài!
Anh ta không phải chưa từng chứng kiến những cảnh máu me, làm ở hội Hoàng Đình mấy năm, những cảnh đẫm máu hơn cũng đã nhìn thấy, nhưng người giống như Triệu Nam Thiên hắn đúng là lần đầu tiên gặp phải!
Trên mặt cũng không hiện lên bất kỳ biểu cảm dư thừa tầm thường nào, bất kể là sợ hãi, khát máu hay điên cuồng.
Trên mặt người đàn ông này chẳng xuất hiện bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, giống như chuyện từ nãy đến giờ chẳng liên quan gì tới anh.
Tiếng kêu rên của tổng giám đốc Hàn vang lên giữa phòng bao tĩnh lặng, nghe vô cùng thảm thiết.
Anh ta chảy đầy mồ hôi lạnh chỉ trong chốc lát, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Triệu Nam Thiên sau khi ném người xong, liền vươn tay sờ túi quần.
Một động tác nhỏ đơn giản như vậy, lại khiến tất cả mọi người trong phòng bao đều căng thẳng, ngay cả quản lý Tề cũng lùi lại nửa bước.
“Đừng hoảng sợ, tôi hút điếu thuốc thôi.”
Một câu nói như chỉ là giải thích đơn thuần, lại khiến thần kinh của những người trong phòng bao căng chặt, người đàn ông này thực sự quá kiêu ngạo rồi.
Triệu Nam Thiên cũng không quan tâm người khác nhìn mình thế nào, hít một hơi thuốc lá, rồi mới nhìn về phía nhóm người đó.
“Tôi đã giải quyết xong ân oán với tổng giám đốc Hàn rồi, bây giờ bàn đến chuyện của chúng ta đi?”
Quản lý Tề tưởng rằng bản thân nghe lầm, hoàn cảnh lúc này mà tên này còn dám chủ động khiêu khích sao?
Hắn ta ngây người một lúc mới mở miệng: “Đạp phá đồ của hội Hoàng Đình, đánh thành viên của hội Hoàng Đình, anh còn muốn bàn chuyện gì nữa?”
Nghĩ đến Tô Mục Tuyết chịu ấm ức ở chỗ này, giọng Triệu Nam Thiên khàn hẳn đi: “Không nói nhiều lời, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng thôi!”
Quản lý Tề nhướng mày, cười nhạo: “Vậy tôi dạy cho anh một đạo lý, nắm đấm của ai lớn thì công lý thuộc về người đó!”
Sáu tên vệ sĩ nghe hết câu liền ra tay, giống như mồi lửa được đốt cháy vậy!