Nhưng khi đó là một tình huống nguy cấp, điều đầu tiên lóe lên trong đầu cô chính là bóng dáng cao lớn đã không biết bao nhiêu lần đưa cô thoát khỏi nguy hiểm.
Hơi thở của một người đàn ông xa lạ đột nhiên tới gần, “Cô Tô, uống rượu vui vẻ, sao lại nghịch điện thoại di động?”
Tô Mục Tuyết chưa kịp gửi tin nhắn thì điện thoại đã bị ai đó giật lấy, cô chỉ kịp bấm nút gửi.
Nhìn “tin nhắn đau khổ” còn chưa hoàn thành trên điện thoại, đôi mày cau có của người đàn ông dần buông lỏng.
Đây là chủ tịch xinh đẹp nổi tiếng của Đông Châu, lúc trước được nhà họ Ngụy bảo vệ hắn ta dù có mười lá gan cũng không dám động vào.
Tuy nhiên, khi hai người Tô Ngụy chia tay cách đây vài ngày, đặc biệt là sau khi Ngụy Bắc Minh buông lời như vậy, Tô Mục Tuyết hoàn toàn đánh mất chiếc ô bảo vệ và trở thành con mồi cho nhiều kẻ săn mồi tranh nhau truy đuổi trong đêm.
Nếu không phải là ngẫu nhiên, thật sự sẽ không đến lượt hắn ta tiếp cận.
Nghe nói Tô Mục Tuyết có một người bạn trai không danh chính ngôn thuận, nhưng ai lại quan tâm đến một người nhỏ bé như vậy? Nghĩ đến điều này, hắn ta nhìn Tô Mục Tuyết tham lam hơn.
“Hàn tổng tôi thực sự không thể uông được nữa… để hôm khác” Tô Mục Tuyết cố gắng đứng dậy, nhưng lại ngã xuống ghế sô pha.
Trực giác mách bảo cô rằng ly rượu vừa rồi đã bị động tay động chân nhưng mà bây giờ thế cô lực mỏng cô cũng không thể làm gì được.
“Say rượu? Còn lái xe được không?” Ông Hàn giả bộ quan tâm, nhưng bàn tay to ôm eo Tô Mục Tuyết.
Quần áo mỏng nhẹ, nhìn như không có gì, sờ soạng trơn bóng khiến hắn sững sờ tại chỗ, tâm lý dò xét ban đầu đã hoàn toàn bùng cháy vào lúc này.
Nó thực sự tuyệt vời, nếu thực sự muốn bỏ lỡ nó, sẽ hối hận cả đời!
“Không sao, tôi đã nhờ người đến đón rồi, không… không phiền phức…Hàn tổng.” Tô Mục Tuyết muốn phản kháng, nhưng thân thể mềm mại, cô không có một chút sức lực.
Hàn tổng làm gì để ý đến lời cô nói, một đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào khuôn mặt hoàn hảo của Tô Mục Tuyết đang ở gần tầm tay.
“Như vậy cũng không được, đã muộn rồi, Tịch Tô một mình đi đường không an toàn, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút đi, đợi khi có người tới đón tôi tiễn cô đi!” Hàn tổng kéo Tô Mục Tuyết đi tới bên cạnh phòng bao. .
Tô Mục Tuyết không còn nhiều sức lực, liệu cô có thể chống cự ở đâu dưới sự chèo kéo của một người đàn ông đã tính toán trước?
Cánh cửa trước mặt giống như một vòng xoáy đối với cô, một khi đến gần cô sẽ hoàn toàn bị nuốt chửng!
Chuông điện thoại lại vang lên, nhìn thấy cái tên quen thuộc trên màn hình, cô không biết sức lực từ đâu mà ra, “Cảm ơn Hàn tổng, anh có lòng tốt, có người tới rồi… tôi nghe máy một chút!”
Hàn tổng không cho cô cơ hội, cầm lấy chiếc điện thoại trên tay trước rồi vô tình cúp máy.
“Cô Tô à, coo đọc nhầm rồi, là cuộc gọi bán hàng, tôi sẽ cúp máy giúp cô!”
Nhìn thấy điện thoại bị anh ta tắt máy ném sang một bên, trong lòng Tô Mục Tuyết hoàn toàn sụp đổ, cảm giác tuyệt vọng khiến cô như rơi vào động băng.
Cũng không thể lo được nhiều như vậy trước mắt chỉ có thể dwuaj vào chính bản thân mình cô liều mạng vùng vẫy trong tuyệt vọng và gào thét, “Anh … Anh Hàn … Anh muốn làm gì?”
Sắc mặt khả ố Hàn tổng cũng không còn giả bộ nữa, “Chủ tịch Tô, cô giả bộ trong trắng làm gì vậy? Nghe nói cô vì một tên bảo vệ liền từ chối hôn sự của nhà họ Ngụy. Mọi người đều là đàn ông, cô xem lẽ nào tôi lại không so được với Ngụy công tử Ngụy gia, không so được với tên bảo vệ đó sao? “
“Anh … anh đang nói cái gì vậy?”