Tuy rằng cô bé vừa mới phát triển, nhưng sức nóng vẫn còn kinh ngạc, Triệu Nam Thiên đẩy cô một cái, “Đừng có làm loạn, hôm qua đã bị chị dâu cô hiểu lầm đó.”
Vẻ mặt của Khổng Như Nguyệt rất phức tạp, cô ấy mím môi hỏi, “Anh Thiên, anh … anh đã kết hôn rồi phải không?”
“Đúng vậy, hôm nào đến nhà tôi chơi cô phải thay tôi giải thích”
Triệu Nam Thiên tự hỏi làm thế nào để hòa hoãn với Tô Mục Tuyết, anh một giờ không để ý đến biểu hiện của Khổng Như Nguyệt.
Trên màn hình điện thoại đột nhiên lóe lên một tia sáng, Triệu Nam Thiên chỉ liếc mắt một cái, thần kinh liền căng ra!
Tin nhắn do Tô Mục Tuyết gửi, nội dung rất đơn giản, chỉ vỏn vẹn một câu “Tôi say rồi, đến …”
Không có văn bản sau, Triệu Nam Thiên cũng không cần nghĩ ngợi, chính mình kêu chính mình đi đón nàng, nhưng là tại sao địa chỉ đều không có gửi đi?
Lẽ nào là tin nhắn gửi đi một nửa liền hối hận rồi?
Triệu Nam Thiên không thể nghĩ ra câu trả lời, và làm một cử chỉ im lặng với Khổng Như Nguyệt, sau đó bấm điện thoại ngay khi có thể.
Âm thanh máy bận!
Gọi lại vẫn là máy bận!
Triệu Nam Thiên có linh cảm không tốt, anh gọi lại, lần này trực tiếp hơn, rồi tắt máy!
“Mẹ nó!”
Triệu Nam Thiên chửi thề một câu, và trực giác mách bảo rằng đó không phải là một trò bịp bợm của Tô Mục Tuyết, với tình hình chiến tranh lạnh giữa hai người hiện nay, nó không thích hợp để đùa giỡn như vậy.
Vậy chỉ có một khả năng Tô Mục Tuyết thực sự gặp rắc rối rồi!
Gần đây, nhà họ Ngụy không có động tĩnh gì, lẽ nào Ngụy Bắc Minh nhịn không được bèn ra tay rồi?
Triệu Nam Thiên không biết nhiều về tình hình của Tô Mục Tuyết, cô ở nhà nói chuyện công việc cũng không đến nửa câu, muốn phan tích cũng vô cùng khó khăn.
Khổng Như Nguyệt thấy tình hình không ổn, vội vàng hỏi: “Anh Thiên, chuyện gì xảy ra vậy, anh có cần em giúp không?”
Triệu Nam Thiên lắc đầu, đầu tiên gọi điện cho Tiểu Ngũ, giải thích ngắn gọn tình hình.
“Anh Thiên, đợi cuộc gọi của em, em sẽ đến ngay!”
“Tiểu Ngũ, cám ơn cậu!”
Triệu Nam Thiên trong lòng cảm động, với tình cảnh của Tiểu Vũ hiện tại, mỗi phút lưu lại trên mạng, lại có thêm một điểm nguy hiểm.
Lần trước vì chuyện chính thức nên nói cũng không sao, lần này hoàn toàn là chuyện riêng tư khiến anh có chút tiếc nuối.
“Anh Thiên, giữa anh em không cần nói lời này!”
Triệu Nam Thiên không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng lại ghi nhớ tình cảm này.
“Tiệu Nguyệt, cô tự về trước đi. Tôi có việc gấp cần giải quyết. Trên đường đi cẩn thận!”
Khổng Như Nguyệt chưa kịp nói thì Triệu Nam Thiên đã chặn một chiếc taxi.
Khổng Như Nguyệt ngây ngốc đứng tại chỗ, nhưng trong đầu cô ta đang suy nghĩ lung tung, cô ta nhất định phải là một người phụ nữ rất xinh đẹp mới có thể khiến anh Thiên lo lắng như thế này?
…
Triệu Nam Thiên xuống taxi và gọi cho Tiểu Ngũ lần đầu tiên.
“Tôi tới rồi, là ngã tư đường!”