“Triệu tiên sinh, xin chào, hoan nghênh……” vẻ mặt người đàn ông mỉm cười nghiêm chỉnh, trong miệng nói mới nói được một nửa, bỗng nhiên nghẹn lại.
Một người phụ nữ xuống từ ghế lái phụ, đúng là khách hàng mà anh ta đã từng tiếp đãi qua, đến cả tên anh ta cũng vẫn nhớ rõ rành, tên là Khổng Như Nguyệt.
Sở dĩ có ấn tượng khắc sâu, là bởi vì người phụ nữ này rất xinh đẹp, anh ấy đã từng muốn theo đuổi, kết quả không như tưởng tượng, người ta nói những lời lẽ từ chối cực kỳ nghiêm túc.
Vì trả thù, anh ta liền giới thiệu cho cô một căn phòng có vấn đề.
Hôm nay còn tới làm gì? Tìm người đến giúp đỡ, muốn hỏi tội của anh ta?
Người đàn ông có chút chột dạ, sắc mặt nhiệt tình cũng giảm dần.
Triệu Nam Thiên chủ động vươn tay ra, “giám đốc Phương đúng không? Xin chào.”
“Vâng vâng, Triệu tiên sinh, thật sự ngại quá, tôi vừa rồi vừa nhận một cuộc điện thoại, đột nhiên có chút việc gấp, tôi tìm đồng nghiệp khác tiếp đãi mọi người!”
giám đốc Phương vừa nói chuyện, vừa lùi lại về sau, mặc kệ đối phương là tới để làm gì, chỉ cần anh lên tiếng, đồng nghiệp của anh trong tiệm liền sẽ ra hỗ trợ.
Làm trong ngành bất động sản này, những sự rắc rối thường không phải hiếm gặp, đều có một biện pháp ứng đối, mềm mỏng không được thì cứng rắn,cứng rắn không được thì thôi, can đảm cẩn trọng mới có thể làm việc trong ngành này được.
Đương nhiên, cũng còn phải xem đối tượng là ai, ví dụ như người anh trai đi xe Porsche này, giám đốc Phương cũng không dám dễ dàng đắc tội.
Từ thái độ của đối phương phán đoán, tuyệt đối không phải cáo mượn oai hùm, trong ánh mắt có điều gì đó!
Triệu Nam Thiên cũng không ngăn cản anh ta, “Lừa em gái tôi, không hề nói một câu liền muốn chạy? Anh có tin hay không, tôi liền đập nát cửa tiệm này của anh?”
Tuy rằng là đang uy hiếp, nhưng lại nói với ngữ khí khá bình thường, không nghe ra được có sự hung dữ trong lời nói.
Nhưng càng là như vậy, càng khiến người khác không dám nghi ngờ sự chân chính đúng đắn trong lời nói này. Đầu giám đốc Phương đột nhiên to lên, trực giác nói cho anh ta biết, hôm nay gặp được khắc tinh rồi.
Dưới áp lực, anh ta theo bản năng muốn mở miệng gọi người.
Triệu Nam Thiên nhìn thấu được suy nghĩ của anh ta, “Cứ việc kêu lên đi, gọi tất cả mọi người trong tiệm của anh gọi ra, anh muốn đem sự việc này làm lớn chuyện lên, tôi tháp tùng đến cuối cùng!”
Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía Từ Minh, “Minh Nhi, gọi người!”
Từ Minh hiểu ý, móc điện thoại ra gọi ra ngoài, vì để giả vờ làm như thật, gọi một nhà đặt cơm mà họ thường xuyên đặt cơm.
Anh ta hét lên: “Alo, số 72 đường Quang Hoa, có thể tìm được không?”
“Có chút xa!”
Từ Minh không kiên nhẫn nói, “Không thiếu tiền!”
“Vậy phải đưa thêm 150 nghìn tiền phí giao hàng!”
“Được, vẫn theo quy tắc cũ!”
“Quy tắc cũ? Cá xào thịt sợi không có rồi, khoai tây sợi xào thịt có được không?”
Khi Từ Minh nói chuyện, còn liếc mắt sang giám đốc Phương một cái, “Có thể, đừng quên dẫn theo tên nhóc ăn cơm đó!”
“Còn không phải là chỉ là đùa thôi sao, lần này sẽ không quên, lấy mấy phần?”