Triệu Nam Thiên nghe ông Vương nói xong, thấy có chút khó xử nhưng vẫn lễ phép trả lời: “Ông Vương, có chuyện gì ông cứ việc nói, nếu không phải là ông giúp đỡ, tôi đã phải chịu mang tiếng xấu thay cho tên Lý Phong kia.”
Ông Vương nói: “Như Nguyệt là một đứa trẻ chịu khổ từ nhỏ, nhưng nó cũng không phải là người xấu, tôi thấy nó cũng có cảm tình với cậu, cho nên tôi tin tưởng giao nó cho cậu chăm sóc!”
Triệu Nam Thiên không nói nên lời, vừa rồi ông ta muốn đánh muốn giết, bây giờ lại khen ngược lại anh, muốn trở thành ông Tơ, mai mối cho anh sao?
Anh vội vàng giải thích: “Ông Vương, tôi xem chị Như Nguyệt như chị em trong nhà, nên nếu ông không nói, tôi cũng sẽ cố gắng chăm sóc chị ấy!”
Ông Vương cúi gằm mặt xuống: “Cậu biết ý tôi không phải như vậy mà! Sao vậy, cậu ngại Như Nguyệt đã từng ly hôn, còn có đưa con, nên khinh thường con bé?”
Mặt Triệu Nam Thiên tối sầm lại, cái này là chuyện gì nữa đây? Ông ta trở thành người mai mối rồi sao!
“Ông Vương, tôi không phải có ý đó……”
“Vậy cậu có ý gì? Ngoại hình của Như Nguyệt không tệ, đúng không? Chưa kể là có thể so với những ngôi sao điện ảnh đó, hơn hẳn những người bình thường, phải không?”
Điểm này Triệu Nam Thiên cũng công nhận, ngoại hình của Vương Như không kém, tuy nói là kém hơn so với Tô Mục Tuyết và Mạnh Nhã, nhưng so ra cũng không kém quá nhiều, tuy rằng tuổi lớn hơn anh, nhưng dáng người nóng bỏng, ít người đàn ông có thể chống cự lại sự hấp dẫn này.
Có đôi khi anh hoài nghi, ông Vương vừa lùn vừa xấu, mặt đầy tàn nhang, sao lại có thể sinh ra một đứa con gái xinh đẹp như vậy chứ?
Ông Vương cũng tự đắc: “Nói cho cậu biết, năm đó mẹ của Như Nguyệt cũng là một người đẹp có tiếng, nếu không phải tôi bị ma quỷ che mắt, cũng sẽ không tới mức đường ai nấy đi.”
Triệu Nam Thiên cũng không nói gì, chỉ có thể gật đầu hưởng ứng.
“Vậy cậu còn do dự gì chứ?”
Triệu Nam Thiên không còn cách nào khác, chỉ có thể nói thật: “Ông Vương, tôi đã kết hôn.”
Ông Vương nửa tin nửa ngờ: “Kết hôn sao? Cô ta có xinh đẹp giống Như Nguyệt nhà tôi không?”
Triệu Nam Thiên cũng sững sờ, đây không phải là vấn đề có xinh đẹp hay không, chẳng lẽ con của ông ta thì đẹp, không phải con của ông ta thì xấu sao?
Ông coi trọng người khác, người khác phải bỏ vợ bỏ con, người ta nhất định phải ở bên con gái ông sao?
Đây là kiểu tư duy gì vậy? Ông ta đúng là người cha khốn nạn, chắc chi chị Như Nguyệt ghét ông như vậy!
Triệu Nam Thiên cảm thấy vô cùng chán ghét, không thèm trả lời ông ta nữa: “Ông Vương, sau này rảnh lại gặp nhau, tôi còn có việc phải đi trước.”
Ông Vương hét lên một tiếng: “Triệu Nam Thiên, cậu đứng đó cho tôi, đừng tưởng là tôi không biết cậu đang tính toán chuyện gì!”
Triệu Nam Thiên không thể nhẫn nạ hơn nữa, anh dừng chân, quay mặt lại lạnh lùng hỏi: “Vậy thì Ông Vương nói cho tôi biết, rốt cuộc là tôi đang tính toán chuyện gì?”
Anh vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào ông Vương.
Lúc đối mặt với ông Vương, Triệu Nam Thiên bỗng nhiên phát hiện ra một điều, khí chất của ông Vương cũng không hề đơn giản, đôi mắt ông ta có phần hung dữ, chắc hẳn hồi trẻ lớn lên trong một gia cảnh không tầm thường.
Nhớ tới lời nhắc nhở của Vương Như Nguyệt, anh bỗng nhiên có hứng thú với quá như của ông già này.
Nhìn ngoại hình của Vương Như Nguyệt để phán đoán, vợ trước trong lời nói của ông Vương chắc chắn có một khí chất không tầm thường!
Nếu ông Vương không có một chút bản lĩnh, làm sao có thể đưa được người đẹp trở thành vợ mình?