Anh cắn đầu lưỡi, kiềm chế ý nghĩ xấu xa trong lòng, vừa lúc rút tay ra lòng bàn tay cô.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng anh cũng ôm eo cô lên.
Mặc dù Tô Mục Tuyết cao, nhưng gầy nên không có chút trọng lượng nào trên tay.
Có gió trong phòng khách, nhìn theo tình hình này của Tô Mục Tuyết, cô chắc ít nhất cũng phải ngủ đến bình minh mới tỉnh, dựa vào thể chất của cô thì thể nào cũng cảm lạnh.
Nhưng đưa nữa thần trở lại phòng ngủ trên lầu ư?
Triệu Nam Thiên liếc nhìn chiếc cầu thang ngoằn ngoèo mà cô chưa từng để mình bước vào, nghĩ ngợi hay là từ bỏ thôi.
Anh rón rén xông vào phòng ngủ cho khách được phân cho anh, đặt người lên giường cẩn thận, đắp chăn bông cẩn thận.
Sau khi làm tất cả những điều này, Triệu Nam Thiên đã đổ mồ hôi, anh tuy không sống một cuộc sống nặng nề, nhưng những điều này đã đủ thử thách kiên nhẫn của anh.
Củi khô mà lửa lớn, một chút bất cẩn thôi cũng thành tình trạng củi khô bốc lửa rồi.
…
Mười phút sau, Triệu Nam Thiên đến cửa nhà kho.
Từ Minh vừa hút xong điếu thứ hai ngay tại chỗ, vội vàng chào hỏi.
Anh biết rằng Triệu Nam Thiên đang trọ ở một biệt thự trong tiểu khu, rất có thể là nhà của Mạnh Nhã.
Nhưng anh ta là người khôn ngoan, anh ta không bao giờ nói nhiều chứ đừng nói là hỏi nhiều.
Theo quan điểm của Từ Minh, năng lực của Triệu Nam Thiên, cho dù có xuống từ giường của Tô nữ thần, anh ta cũng sẽ không có nửa phần kinh ngạc.
“Anh Nam Thiên, anh nói đúng, không có ai ở đây.”
Triệu Nam Thiên gật gật đầu, mở ra kho hàng nhìn một cái, còn không có động vào cái ghế, hai tên kia một chốc lát cũng không ở, huống chi là làm nhiệm vụ!
Từ Minh vẫn không thoải mái, “Hai tên khốn kiếp này rõ là quá đáng!”
Triệu Nam Thiên không nói chuyện, bọt nước trên chân đều là do chính mình đi lấy, nếu bọn họ đã bất nhân, thì không thể trách mình bất nghĩa!
Sau bao bộn bề công việc, cả hai nhanh chóng rời đi khiêng đồ.
Trước khi đi, Từ Minh tìm một chiếc xà beng và phá khóa đồng.
Ngay sau đó, Triệu Nam Thiên bấm chuông cửa của tòa nhà số chín, bởi vì anh có đánh tiếng trước, không bao lâu đã có người mở cửa.
Mạnh Nhã biết người đó là Triệu Nam Thiên, cô ta không thay quần áo gì cả, xỏ dép lê bước ra ngoài trong bộ đồ ngủ.
Dù đã mấy ngày không gặp, nhịp tim của Triệu Nam Thiên đột nhiên co rút lại.
Bộ đồ ngủ trên người cô ta mỏng đến lạ thường, qua ánh trăng mờ ảo có thể nhìn thấy cả phần tâm hồn trắng nõn quyến rũ bên trong.
Nhìn xuống cổ áo, xương quai xanh quyến rũ và chiếc cổ mảnh mai của cô ta đều toát lên nét quyến rũ riêng của một người phụ nữ trưởng thành.
Triệu Nam Thiên thở dài, người phụ nữ như Mạnh Nhã sinh ra đúng là đặc biệt để mê hoặc đàn ông, cô ta không cần dùng bất cứ lời nào, chỉ cần một hành động đơn giản với việc mở cửa cũng có thể khiến tim anh lỡ nhịp.