Sau khi im lặng một lúc lâu, Tô Mục Tuyết đột nhiên quay đầu lại, thế nhưng không có ý tứ đang truy hỏi: “Anh đi theo tôi!”
Một đường không nói chuyện.
Triệu Nam Thiên đi ở phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng thon thả của Tô Mục Tuyết, không những không cảm thấy thoải mái, ngược lại còn hơi lo lắng trong lòng.
Cho đến khi cửa đóng lại anh mới phục hồi tinh thần. Anh có làm chuyện gì khuất tất đâu mà phải sợ như vậy?
Triệu Nam Thiên hắng hắng cổ họng, đang muốn lên tiếng, không ngờ rằng một phen răn dạy đổ ập xuống.
Tô Mục Tuyết thấp hơn Triệu Nam Thiên nửa cái đầu, lúc nói chuyện thì chống tay vào eo, nhưng khí thế không giảm một chút nào: “Triệu Nam Thiên, anh cũng có bản lĩnh thật đó. Không phải tôi chỉ nói anh hai câu thôi sao, thế mà anh lại dám ném đồ, còn dám cúp điện thoại của tôi? Hơn nữa anh xem bây giờ là mấy giờ rồi? Nếu không phải tôi ra ngoài tìm anh, có phải anh không có ý định quay về không?”
Triệu Nam Thiên ngây người, một bụng từ ngữ vừa chuẩn bị xong đều bị nghẹn lại.
Dù sao anh cũng không nghĩ tới việc vừa rồi Tô Mục Tuyết là đang đợi mình.
Sao cô lại đột nhiên quan tâm đến anh như vậy?
Triệu Nam Thiên nhất thời không thể nghĩ ra đáp án, có điều cảm giác có người nhớ thương thật sự không tồi.
Trong lòng anh vô cùng ấm áp, đến mức ngữ khí của tô phí có mãnh liệt đến mức nào thì anh cũng nghe thành tiếng gió xuân.
Tô Mục Tuyết cũng không chịu để yên: “Cho dù tôi sai nên anh mới tức giận, nhưng tốt xấu gì anh cũng là một người đàn ông, chấp nhặt với phụ nữ không sợ mất mặt sao? Sao không thể hạ thấp mình với tôi chứ?”
Triệu Nam Thiên vội vàng giải thích, cười he he: “Đúng đúng, cúi đầu cúi đầu. Anh không đúng, anh xin lỗi.”
không những Tô Mục Tuyết không nguôi giận mà sắc mặt càng trở nên lạnh lùng: “Triệu Nam Thiên, đừng cợt nhả với tôi! Nói, người phụ nữ lái chiếc xe vừa rồi đưa anh về là ai?”
Triệu Nam Thiên đột nhiên ngẩn người ra, bị cô nhìn thấy rồi?
Chuyện này thì thê thảm thật rồi, cho dù nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan!
Vốn dĩ Triệu Nam Thiên muốn tìm bừa một lý do để qua mặt, kết quả nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Tô Mục Tuyết, lập tức bị sun sợ.
Trực giác nói cho anh rằng, nếu bây giờ anh nói dối thì thật sự có thể bị Tô Mục Tuyết đuổi ra khỏi nhà.
Anh thật sự không phải ham mê sắc đẹp, anh chỉ không muốn bị Tô Mục Tuyết khinh thường. Tối hôm nay anh làm những chuyện đó, nói thật ra còn không phải là vì muốn Tô Mục Tuyết coi trọng anh hơn sao?
Triệu Nam Thiên trấn định lại, thành thật nói: “Đó là chị của tôi.”
Tô Mục Tuyết nghiêm khắc giống như điều tra hộ khẩu vậy, giọng nói cũng cao hơn: “Chị anh? Nhà anh chỉ có hai anh em, từ lúc nào lại thêm một bà chị nữa vậy? Đừng nói với tôi là chị họ. Anh có tin bây giờ tôi sẽ gọi điện cho anh trai anh không?”
Triệu Nam Thiên cũng không cảm thấy giọng nói của Tô Mục Tuyết chói tai, ngược lại còn vô cùng hưởng thụ. Bây giờ cô càng tức giận không phải chứng minh cho việc đang để ý đến anh sao?
Anh tiếp tục nói: “Đương nhiên không phải chị ruột, cũng không phải chị họ, là chị nuôi.”
Tô Mục Tuyết nghe thấy từ này thì cảm thấy vô cùng chán hét, ngay cả ngữ khí cũng xem thường hơn nhiều: “Chị nuôi? Tôi thật sự không nhìn ra đó Triệu Nam Thiên, anh lại có bản lĩnh như vậy! Khi nào thì nhận một người đẹp như vậy làm chị thế? Anh giỏi đấy!”