Dì Mai chế nhạo, nhắc nhở anh: “Mặc kệ quan hệ giữa cậu và Tô Mục Tuyết, nhà họ tô chúng tôi chắc chắn sẽ không thừa nhận! Còn với thân phận của cậu bây giờ, nói trắng ra chỉ là vệ sĩ kiêm người hầu mà thôi, ngay cả tư cách con rể tới của nhà họ Tô cũng không có.”
Triệu Nam Thiên đã sớm biết đáp án sẽ như vậy.
Nói thật, dù lần trước em họ và chú Ba của Tô Mục Tuyết phản đối thế nào, anh cũng đều không để trong lòng.
Nhưng với suy nghĩ này của dì Mai, anh không khỏi trong quan tâm được.
Không còn cách nào khác, chỉ cần anh và Tô Mục Tuyết muốn quang minh chánh đại đến với nhau, dì Mai nhất định là ngọn núi khó vượt qua nhất!
Anh thu lại chút tức giận, cười tiếp chiêu: “Cảm ơn dì Mai đã nhắc nhở, tôi sẽ ghi nhớ.”
Dì Mai nhất thời sửng sốt, vừa rồi bà ta cố ý xem thường anh.
bà ta vốn cho rằng người đàn ông trước mắt sẽ nổi trận lôi đình, ít nhất cũng lộ ra vẻ mặt không cam lòng.
Kết quả không như mình nghĩ, Triệu Nam Thiên lại cười chấp nhận, giống như người bị nói móc kia không phải anh.
Trong lòng bà ta có chút nghi ngờ, rốt cuộc là do được dạy dỗ đến tiêu chuẩn nhất định? Hay đang cố ý cố làm ra vẻ, giả vờ rụt rè trước mặt mình?
Dì Mai có chút muốn thăm dò nên tiếp tục hỏi: “Sao thế? Bây giờ không đi làm nữa, đặc biệt làm bảo mẫu cho Mục Tuyết à? Nhưng đúng thật phải nói, cái tạp dề này rất hợp với cậu đấy!”
Vừa nói, bà ta vừa đẩy Triệu Nam Thiên đi vào biệt thự, nhìn thức ăn trên bàn, đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, sau đó lộ ra chút khinh thường: “Không nhìn ra cậu còn biết nấu cơm đấy?”
Triệu Nam Thiên như thường đáp lại bà ta: “Từ nhỏ đã biết rồi, để dì Mai chê cười rồi.”
Dì Mai quay đầu lại, ánh mắt sắc như đao hỏi: “Sao hả, cậu đang dự định người đàn ông nội trợ quản lý gia đình suốt ngày vây quanh Mục Tuyết à?”
Triệu Nam Thiên trả lời lại một cách đàng hoàng: “Dì Mai hiểu lầm rồi, ban ngày tôi cũng phải đi làm, sau khi tan tầm thì qua đây làm vài thứ đơn giản, đồ ăn bên ngoài dù tinh xảo đến đâu cũng không thoải mái như nhà mình được.”
Dì Mai càng nghe càng tức giận, những việc này đều là của bảo mẫu, sao lại đếm lượt cậu chứ?
Chẳng lẽ anh dựa vào chiêu thức ấy nên mới khiến cho Tô Mục Tuyết phải lên phải thuyền giặc?
Thấy thế dì Mai càng khinh thường, trong lòng cũng càng hận hơn: “Không có tiền đồ, tầm thường thật đấy! Triệu Nam Thiên, chỉ bằng cậu thì làm sao xứng đôi được với Mục Tuyết? Dù sao cũng là nam nhi bảy thước, nghe nói còn từng đi lính, mỗi ngày đều loanh quanh phòng bếp như vậy, cậu không ngại mất mặt à? Tôi cũng xấu hổ thay cậu đấy.”
bà ta đã tìm người đặc biệt điều tra lý lịch nhập ngũ của Triệu Nam Thiên, kiếp sống năm năm quân nhân thì hai năm vất va vất vưởng, chắc chắn là kiêu binh rồi.
Hơn ba năm còn lại không biết bị đày tới chỗ nào, không hề điều tra được chút tung tích nào, sau đó anh lại đột nhiên xuất ngũ.
Đoán không chừng là do gặp họa gì đó bị đuổi ra ngoài, bà ta cũng không hỏi thêm nữa.
Triệu Nam Thiên nghe mấy câu sắc bén của bà ta nhưng cũng không cảm thấy phiền muộn, thẳng thắn đáp lại: “Tôi không hiểu lời này của dì Mai lắm, đàn ông thương vợ mình là chuyện bình thường mà, tôi nấu cơm cho vợ chẳng lẽ lại mất mặt sao?”
Dì Mai nghe thấy tiếng “vợ” này, bà ta như bị kích thích.
Bà ta tức giận nổi trận lôi đình, cất cao âm điệu hỏi: “Vợ? Vợ cậu ở đâu ra? Ai chấp nhận chứ? Tôi chấp nhận sao? Nhà họ Tô thừa nhận à?”
Triệu Nam Thiên híp mắt lại, đến Bồ Tát bùn cũng có vài ba phần cơn tức, giờ phút này dường như anh đã chịu đựng đến cực hạn.
Đâu phải anh mặt dày mời bà già này tới, cũng không phải dùng thủ đoạn lừa gạt, bình thường Tô Mục Tuyết chỉ cho chút sắc mặt mà thôi, một bà mẹ kế chẳng quang minh chính đại thì có tư cách gì ăn nói bừa bãi ở đây chứ?
Đúng lúc này lại có người mở miệng.
Câu từ khí phách mạnh mẽ làm cho dì Mai sửng sốt ngay tại chỗ, cũng lập tức khiến lửa giận của Triệu Nam Thiên nhanh chóng tiêu tán.
Tô Mục Tuyết đứng trước cửa nói: “Bà có chấp nhận không không quan trọng, tôi chấp nhận là được!”