Cậu ta nghĩ lại mà sợ, lúc vừa vào cửa ngay cả chút phản kháng cũng không kịp làm, vậy mà đã bị đối phương kiểm soát.
Thậm chí Từ Minh còn nghĩ, nếu lúc đó đối phương muốn hạ sát thủ, chắc cậu ta đã sớm đi gặp diêm vương rồi!
Người này rốt cuộc là ai?
Thật là con mẹ nó mạnh!
Đoán chừng anh Thiên cũng có thể đánh mấy chiêu với anh ta.
Trong phòng khách không một ai nói chuyện, bầu không khí có chút kỳ lạ.
Triệu Nam Thiên đang suy nghĩ nên làm sao để bắt đầu cục diện, gã đội mũ lưỡi trai kia đã mở miệng: “Ngồi đi.”
Lần này Từ Minh không dám tự ý hành động, thấy Triệu Nam Thiên ngồi xuống, lúc này cậu ta mới tìm một cái ghế đơn bên cạnh rồi ngồi xuống.
Mặc dù đã có Triệu Nam Thiên ngăn cách cậu ta với gã đội mũ lưỡi trai, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên, thật sự giống như trên cổ vẫn bị một con rắn độc chiếm lấy, chỉ cần cậu ta dám lộn xộn một chút, lúc nào cũng có thể bị một kích trí mạng.
Triệu Nam Thiên nói chuyện như bình thường: “Cậu nhóc vừa rồi là con trai anh sao?”
Sắc mặt gã đội mũ lưỡi trai lúc đầu lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng khi nghe Triệu Nam Thiên nhắc tới con trai, biểu cảm cũng tự nhiên hơn rất nhiều: “Ừm, học năm thứ hai tiểu học rồi, hôm nay đáng ra phải ở bên phía mẹ nó, nếu không phải nó đột nhiên trở về thì người anh em kia của cậu gặp nạn rồi.”
Mặc dù nói với giọng đùa giỡn, nhưng lại khiến cho Từ Minh vô cùng hoảng sợ.
Cậu ta nghe được lời nói thêm của gã đội mũ kia, nếu vừa rồi không phải đứa trẻ kia đột nhiên trở về, cậu ta chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Triệu Nam Thiên móc một điếu thuốc từ trong bao ra, sau đó lại nhấp một chút với Từ Minh, lúc này mới không dấu vết hổ: “Anh và chị dâu…”
Gã đội mũ lưỡi trai cầm điếu thuốc không nhúc nhích: “Ly hôn rồi, con trai thuộc về tôi, cuối tuần cô ấy sẽ dẫn đi chơi hai ngày.”
Triệu Nam Thiên chợt giật mình, ngày hôm nay đúng vào thứ bảy, nếu không phải cậu nhóc chợt về nhà phá vỡ không khí căng thẳng kia, chắc chắn trong ba người sẽ có hai người phải ngã xuống.
Gã mũ lưỡi trai chủ động hỏi một câu: “Vừa rồi cậu không sợ tôi ra tay sao?”
Lúc nãy nếu không phải Triệu Nam Thiên dùng lưng mình chặn con dao găm trong tay anh ta, tám chín phần sẽ bị con trai thấy.
Tuy gã ta rất cảm kích nhưng cũng rất tò mò, đưa lưng mình ra phía sau cho kẻ thù, lẽ nào anh không lo lắng mình đột nhiên bị gây khó khăn à?
Triệu Nam Thiên trung thực đáp: “Lúc đó không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ cảm thấy chuyện của người lớn không nên liên lụy đến trẻ con.”
Nói đến đây, anh lại nhếch miệng cười: “Nhưng mà bây giờ anh hỏi như vậy, đúng là tôi thật sự có chút nghĩ mà sợ.”
Gã mũ lưỡi trai cũng cười theo, anh ta thật sự rất thích tính cách của Triệu Nam Thiên, không làm bộ, cũng không biết lá mặt lá trái, có sao nói vậy.
Anh ta cầm bật lửa từ trên bàn lên, sau khi châm lửa mới hít sâu một hơi: “Thuốc không tệ.”
Không đợi Triệu Nam Thiên nói vài câu khách sáo, anh ta đã nói thẳng vào vấn đề: “Các cậu tới chỗ này của tôi là vì muốn tìm Hàn Phong à?”
Triệu Nam Thiên cũng lười phải vòng vèo: “Không sai, anh ta và chị Như Nguyệt…”
Gã ta căn bản không nghe Triệu Nam Thiên nói xong câu, lúc này đã nói ta một địa chỉ: “Ngoài tình nhân ra, bên trong ít nhất còn ba vệ sĩ nữa, nhưng chuyện này với cậu mà nói, hẳn không phải là vấn đề.”