Cục diện rối ren, từ đầu tới cuối đã định như vậy!
Không nói chuyện có thể bắt được kẻ trộm, cho dù thật sự muốn bắt chúng, vậy cũng sẽ đắc tội với Hoa Tứ Thiếu.
Lần đầu tiên Triệu Nam Thiên sinh ra cảm giác vô lực, vốn lúc đầu anh còn muốn lập chút thành tích trong tập đoàn Hoa Khoa, dù không khiến cho Tô Mục Tuyết xem trọng thì tối thiểu cũng không làm một vệ sĩ tầm thường như thế nữa.
Như thế cũng tốt, kết cục tiến thối lưỡng nan!
Nếu như ngày kia không đưa ra một lời giải thích, anh và Từ Minh sẽ bị đẩy ra làm người chịu tội thay, tám chín phần còn có thể bị công ty đổ lên đầu mấy tội danh nữa.
Với tính cách xấu xa kia của Tôn mập, chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội đánh chó lạc đường này, nói không chừng sẽ đổ tất cả những chuyện bẩn thỉu lên trên đầu anh!
Đến lúc đó mất việc chỉ là chuyện nhỏ, không chừng còn bị xử tội theo pháp luật, đây mới là chuyện vô cùng oan uổng!
Cùng với sự trầm mặc của Triệu Nam Thiên, trong phòng yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Lần này không cần Vương Như Nguyệt mời rượu, Triệu Nam Thiên cũng tự mình rót liên tiếp hai ly.
Chén rượu lạnh như băng chảy vào bụng, suy nghĩ của anh cũng dần dần rõ ràng hơn, tất cả chuyện này nhìn như hoàn mỹ, nhưng nếu suy nghĩ kỹ hơn một chút thì lại có rất nhiều chỗ không giải thích được.
Nếu như những người này thật sự toàn tâm toàn ý giúp đỡ Hoa Tứ Thiếu che giấu, vậy giữ lại sổ sách nhằm mục đích gì?
Nếu như Hàn Phong dâng vợ mình chỉ vì để kéo quan hệ, vậy giữ video để làm gì?
Lúc này Triệu Nam Thiên có một suy đoán cực kỳ to gan, rất có thể Hoa Tứ Thiếu mới là người chân chính bị hại.
Nếu quả thật như thế, vậy chuyện này đúng là vô cùng thú vị đấy.
Hàn Phong chỉ là một phó tổng giám đốc nho nhỏ của chi nhánh công ty Đông Châu, tất nhiên không có quyền lực lớn như vậy, còn người chân chính điều khiển đứng đằng sau bức màn nhất định là người khác, quyền lực sẽ vô cùng lớn đấy!
Triệu Nam Thiên có chút đau đầu, anh vốn cho đây chỉ mà một chuyện ăn cắp rất dễ xử lý, kết quả lại không như mình nghĩ, chuyện này còn phức tạp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh.
Nếu chỉ cần giải quyết một việc không ổn, mất bát cơm cũng chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa rất có khả năng sẽ bị kéo vào tai ương lao tù!
Vương Như Nguyệt đúng lúc phá vỡ sự trầm mặc này: “Xem ra chúng ta đã nghĩ cùng một ý rồi, anh có cách gì không?”
Triệu Nam Thiên gật đầu, tuy đã đoán được sự thật phía sau bức màn, nhưng tâm trạng lại không hề ung dung: “Cô có thể cho tôi gặp Hoa Tứ Thiếu không?”
Nếu mọi chuyện giống như suy đoán của hai người, vậy Hoa Tứ Thiếu chắc chắn vẫn đang mơ màng, chỉ cần có thể gặp anh ta, vậy sẽ có cơ hội phá được cục diện này!
Mặc dù làm vậy sẽ đắc tội với nhân vật lớn phía sau màn, nhưng Triệu Nam Thiên cũng chẳng quan tâm.
Nếu đối phương trăm phương ngàn kế tính kế Hoa Tứ Thiếu, vậy chứng minh Hoa Tứ Thiếu cũng là người có quyền cao chức trọng trong gia tộc, anh lại có công có trạng như thế, dù sao anh ta cũng phải có qua có lại mới toại lòng nhau chứ?
Chuyện này nhìn thì nguy hiểm, không chừng đây có lẽ là cơ hội trở mình của anh đấy!
Vương Như Nguyệt lắc đầu: “Tất cả hành trình đến Lục Châu của Hoa Tứ Thiếu đều do Hàn Phong tự mình sắp xếp, hơn nữa lực lượng an ninh bên cạnh cũng đều là những vệ sĩ tâm phúc bên cạnh anh ta phụ trách, đừng nói tới chuyện gặp mặt, ngay cả Hoa Tứ Thiếu đang ở đâu tôi cũng không biết ấy chứ.”