Tô Mục Tuyết bị gió lạnh thổi tới rùng mình.
Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bộ hình ảnh cực kỳ có lực trùng kích.
Người tiến vào là Triệu Nam Thiên, phảng phất như thần từ trên trời giáng xuống cứu cô.
Gương mặt anh âm trầm tới cực điểm, ánh mắt cũng bình tĩnh đến đáng sợ!
“Là mày?”
Ngụy Bắc Minh buồn bực vì bị người phá hỏng chuyện tốt, đồng thời anh ta cũng rất ngạc nhiên. Nếu thằng này đã xuất hiện ở đây chứng tỏ những người kia đã thất thủ.
Mặc dù anh ta đang tức giận tới cực điểm, nhưng anh ta không phải loại ngu xuẩn tinh trùng thượng não.
Người này có thể dễ dàng giải quyết năm sáu tên côn đồ, bản thân anh ta không phải đối thủ.
Ngụy Bắc Minh vừa lui vừa kêu, “Người đâu…”
Triệu Nam Thiên liếc qua đầu giường. Mặc dù lúc đầu anh đã nói anh sẽ không quản chuyện này, nhưng khi anh nhìn thấy nước mắt trên mặt Tô Mục Tuyết cùng với mép váy bị xé rách, cơn giận vẫn không bị khống chế mà bay thẳng lên não.
Đốt ngón tay bị anh bóp chặt tới vang lên tiếng răng rắc, một đấm đấm thẳng về phía mặt Ngụy Bắc Minh.
Ngụy Bắc Minh không kịp há mồm, răng cửa còn cả máu thịt bị đánh nát chặn yết hầu của anh ta, ngăn câu nói kế tiếp của anh ta trong cổ họng.
Một tay Triệu Nam Thiên nắm lấy cằm anh ta, nhấc bổng cả người anh ta lên.
Hai chân Ngụy Bắc Minh đạp lung tung, răng vỡ còn có máu thịt cùng bị anh ta nuốt xuống. Yết hầu bị cắt, toàn bộ lồng ngực truyền tới cảm giác đau rát nhức nhối.
Triệu Nam Thiên cười lạnh lại đấm thêm mấy đấm xuống bụng anh ta, từng đấm thấu thịt.
Đấm sau lại hung ác hơn đấm trước!
Ngụy Bắc Minh không ngừng điên cuồng phun máu, đám răng vỡ mới vừa nuốt xuống còn cả bọt máu lại bị phun ra, mang theo mảnh vỡ nội tạng.
Trong nháy mắt anh ta đã mất đi nửa cái mạng!
Sau đó Triệu Nam Thiên bay lên đạp một đạp, Ngụy Bắc Minh thét một tiếng rồi bay ngược.
Cánh cửa bằng gỗ thật đã được kiểm định chất lượng bị anh ta đâm nát, trên hành lang trở nên hỗn loạn!
Triệu Nam Thiên chẳng thèm quan tâm tới mà lau vết máu trên mặt đi, quay đầu nhìn về phía Tô Mục Tuyết, “Cô không sao chứ?”
Tô Mục Tuyết nghiêng đầu qua, “Không cần anh quan tâm! Mới vừa rồi anh đi tiêu sái như vậy, hiện tại anh còn trở về làm gì?”
Trong miệng cô mắng sảng khoái như vậy, nhưng nước mắt lại không nén được mà chảy xuống.
Triệu Nam Thiên đau lòng, cũng không đoái hoài được nhiều nữa. Anh vươn tay ra nói: “Theo tôi đi.”
Tô Mục Tuyết thất thần hỏi, “Đi đâu?”Triệu Nam Thiên nhíu mày, “Đi đâu cũng được, rời khỏi nơi này trước rồi lại nói.”
“Rời khỏi?”
Tô Mục Tuyết cười hoang đường, ánh mắt cũng đâm thẳng vào lòng người, “Nơi này là nhà họ Ngụy, người đàn ông anh ném ra ban nãy kia là chồng chưa cưới của tôi! Rời khỏi với anh? Anh kêu tôi phải làm sao bây giờ?”
Còn nửa câu cô không hỏi ra miệng, cứ không danh không phận đi theo anh như vậy sao tôi có thể nhắn nhủ với nhà họ Tô?
Lẽ nào anh thực sự không sợ thiên hạ đại loạn sao?
Triệu Nam Thiên nói rất nghiêm túc, “Sau này tôi nuôi cô!”
Tô Mục Tuyết ngây người, quỷ thần xui khiến vươn tay ra.
Cô có muốn hối hận nữa cũng đã muộn, cô bị Triệu Nam Thiên kéo lên, ngay sau đó lại có một chiếc áo khoác được choàng lên trên người cô.
Áo khoác rất nặng nhưng khoác lên người lại rất ấm áp, khiến cô có cảm giác an toàn khó hiểu.
“Đuỵt mịa, họ Triệu kia, mày tưởng chỗ của ông đây là nơi mày muốn tới thì tới mà muốn đi thì đi sao?”
Cửa gỗ vốn đã vỡ nát lại bị người một cước đá văng.
Triệu Nam Thiên quay đầu nhìn lại.
Bên ngoài có không ít người đi tới, mấy người phía trước mặc đồ Tây đen, trông giống trang phục của vệ sĩ chuyên nghiệp.
Người nói chuyện là Ngụy Bắc Minh, anh ta được người đỡ đi đến.
Anh ta liếc nhìn Tô Mục Tuyết với ánh mắt cảnh cáo, “Cô còn muốn chạy? Chạy đi đâu?”