Triệu Nam Thiên cũng lười so đo, đi mua đồ ăn trước rồi mới lái xe về nhà.
Chưa đến nửa giờ, một bàn bữa tối ngon miệng đã được bày ra.
Trước đó Triệu Nam Thiên có lót bụng, ba bốn miếng đã ăn xong cơm tối: “Cô ăn xong thì để sang một bên, tôi về rồi dọn dẹp.”
Vốn Tô Mục Tuyết có chuyện muốn hỏi, nhưng thấy anh phải đi, bèn sửa miệng lại: “Anh đi đâu vậy?”
Triệu Nam Thiên trả lời: “Chuyện công việc có chút thứ phải xử lý một chút.”
Tô Mục Tuyết tò mò hỏi: “Sao tôi cứ cảm thấy anh còn vội hơn cả giám đốc như tôi vậy? Tan làm rồi còn phải ra ngoài?”
Triệu Nam Thiên nói một cách hiển nhiên: “Vì tôi phải nuôi gia đình đấy!”
Tô Mục Tuyết giận dữ nói: “Ai nuôi với anh? Đi đi, đi ngay đi!”
Đợi Triệu Nam thiên đi rồi, cô nhìn đồ ăn trên bàn mà có chút thất thần. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng nếu trong nhà không có lương của Triệu Nam Thiên chống đỡ, chỉ sợ cô thật sự phải nhịn đói.
Trước đó cô nghĩ, với Triệu Nam Thiên chính là gặp dịp thì chơi. Đợi nguy cơ qua rồi, cô và anh sẽ mỗi người đi một ngả.
Nếu thật sự cứ tiếp tục như vậy, đến lúc đó, làm sao họ có thể tách nhau ra nữa?
Triệu Nam Thiên qua đón Từ Minh, thay đồng phục bảo vệ, sau đó đi thẳng đến công trường Tam Kỳ.
Thời gian đã là chín giờ, cách thời gian hẹn còn sớm, vậy nên họ cũng không sốt ruột. Kết quả, lúc sang đến nơi, ông cụ Vương đang uống rượu.
Triệu Nam Thiên hút một điếu thuốc: “Chú Vương, giữ bụng đi, lát nữa chúng ta uống nữa.”
Ông cụ Vương chậm rì rì mà uống một ngụm rượu cuối cùng, vẫn chưa thấy đã mà lau cằm nói: “Đi thôi!”
Ba người gọi một chiếc xe taxi. Ông cụ Vương dẫn đường, nửa tiếng sau, họ đã xuất hiện ở một thôn gần bên trong thành phố.
Bên đường có một tiệm gội đầu, ngọn đèn màu hồng phấn khiến người ta nhìn hoa cả mắt. Sau khi xuống xe, Từ Minh bèn nhếch miệng cười không ngừng, tròng mắt cũng sắp sửa lòi ra ngoài.
Triệu Nam Thiên nhìn nhìn, toàn bộ bên đường đều là xe đỗ ngược đỗ xuôi không theo hàng, một chiếc Land Rover đỗ ngay giữa vô cùng đáng chú ý, biển số xe là con báo bản địa Thiên Châu. Anh vừa quay đầu lại là thấy, xe ở trước một tiệm KTV tên là “Huy Hoàng”.
Kiến trúc cách âm không được tốt lắm. Chưa đợi họ đến gần, tiếng nhạc đinh tai nhức óc và tiền hát khó nghe đã đập vào mặt họ.
Trong lòng Triệu Nam Thiên đã đoán được, nhìn ông cụ Vương một cái: “Chú Vương, là nơi này à?”
Ông cụ Vương quay đầu nói: “Đi đi, tôi chỉ chịu trách nhiệm đưa các người sang, chuyện khác là lực bất tòng tâm. Các người cũng đừng trông cậy vào tôi.”
Hai bên cửa KTV có không ít phụ nữ, bề ngoài cũng không phải quá xinh đẹp, chỉ là dáng người tuyệt đối không chê trách gì: Trước công sau thủ, chân dài, mặc đồng phục tiếp viên thuần một màu. Họ đều đeo tất chân màu đen, đủ để hấp dẫn ánh mắt của một người đàn ông bình thường.
Ngay cả Triệu Nam Thiên cũng không ngoại lệ, tầm mắt dừng lại trên người một cô gái thêm vài lần.
Không phải vì người này xinh đẹp hơn, mà là bộ dạng cô ta thanh thuần, nhìn sao cũng không giống loại con gái sẽ xuất hiện ở nơi trăng mây này.
Từ Minh ở bên cạnh trêu chọc: “Anh Thiên, anh thích người nào?”
Triệu Nam Thiên xấu hổ rõ ràng, mắng một câu: “Cút đi!”
Mãi đến khi đoàn người đi xa rồi, đám phụ nữ vẫn còn bàn tán: “Tiểu Ngọc, ban nãy có một thằng nhìn cô đấy. Bề ngoài trông cũng có chút vị đàn ông, tiếc là không phải đến để tiêu phí.”