Không đợi người đàn ông rời đi, cửa phòng bệnh lại bị người ta đẩy ra.
Chị dâu quay lại cạnh giường, nhặt lên vật dụng rửa mặt làm rơi ban nãy: “Nhìn cái gì thế? Sau này ra cửa đừng kiêu ngạo vậy nữa, Tiểu Thiên nhà chúng tôi không vừa đâu! Nếu đổi thành tôi, tôi sẽ khiến cô cả phòng bệnh này cũng phải dọn ra ngoài!”
Người phụ nữ nổi điên mà lao về trước: “Cô! Cô thử xem xem! Hù dọa ai vậy?”
Không đợi cô ta ra tay, bên ngoài hành lang lại vang lên một loạt tiếng bước chân ồn ào.
Người phụ nữ quay đầu lại theo bản năng, kết quả, trong nháy mắt, cô ta đứng sững sờ tại chỗ. Cô ta vội vã thu lại sự giận dữ trên khuôn mặt, thay sự dung tục khủng khiếp thành khuôn mặt tươi cười: “Giám… giám đốc Tô. Vì sao cô lại đến đây? Ôi cha, cha tôi chỉ mắc một chút bệnh bên ngoài thôi, không có gì đáng ngại, sao còn phải phiền đến ngài đích thân sang một chuyến!”
Tô Mục Tuyết cũng có chút hoang mang. Cả chiều này cô rất bận, tan làm lại bị kẹt trên đường một lát, kết quả không ngờ vừa vào phòng bệnh lại gặp phải một màn này.
Từ trên xuống dưới tập đoàn mấy trăm người, cô nhất thời không nhận ra được là ai.
Nếu cô đoán không sai, hẳn là một trong số những lãnh đạo bộ phận tiêu thụ, cụ thể tên là gì thì cô thật sự nghĩ không ra.
Thấy người đàn ông còn sững sờ một bên, người phụ nữ đẩy anh ta một phen, nhắc nhở: “Anh còn ngây ra đó làm gì? Đây là giám đốc của chúng em, giám đốc Tô!”
Người đàn ông giật mình, anh ta cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này cứ như ngôi sao điện ảnh, vậy mà lại là lãnh đạo trực tiếp của vợ mình?
“Thì ra là giám đốc Tô. Chào cô, tôi họ Phương, là quản lý hậu cần của tập đoàn Hoa Mỹ, sau này xin cô chiếu cố nhiều hơn!” Anh ta vội vã vươn tay, lại không đoán được căn bản Tô Mục Tuyết không có thói quen bắt tay với người lạ.
“Xin chào.” Tô Mục Tuyết gật đầu đơn giản, xem như đáp lời.
Bàn tay của người đàn ông cứng lại giữa không trung, không khí xấu hổ một trận.
Người phụ nữ biết rõ tính cách của vị giám đốc mỹ nữ này, âm thầm lôi kéo chồng mình. Sớm biết vậy sẽ không bảo anh ta giới thiệu, cũng không khiến mình mất mặt như vậy!
“Phải rồi giám đốc Tô, mời cô mau ngồi xuống!” Lúc nói câu này, người phụ nữ vẫn thấy nghi ngờ, phải chăng cô ta đã trở thành đối tượng bồi dưỡng quan trọng của tầng trên công ty rồi chăng? Nếu không, chỉ là cha cô ta nhập viện mà thôi, làm sao tập đoàn lại cử một giám đốc đích thân đến thăm được?
Cô ta kinh hỷ quá nên căng thẳng, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt kỳ lạ của Tô Mục Tuyết.
Chị dâu bèn giải vây thay Tô Mục Tuyết: “Tiểu Tuyết à, hai người quen nhau?”
Suýt chút nữ người phụ nữ ngả ngửa. Cái gì điên khùng thế này? Cô ta lại gọi giám đốc Tô là Tiểu Tuyết? Không đúng! Sao cô ta biết được tên của giám đốc Tô?