Mẹ đang nghỉ ngơi, Triệu Nam Thiên cũng không muốn gây chuyện, cảnh cáo họ xong thì không nói tiếp nữa, anh xoay người đi về.
Vốn người phụ nữ kia còn có chút sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy Triệu Nam Thiên không nói lời nào, còn tưởng là anh sợ, cô ta lẩm bẩm nói: “Xì, giả bộ cái gì thế?”
Đoàn người bên kia đã sắp xếp xong, sau một lúc dằn vặt, chuyện này còn chưa xong, người phụ nữ kia còn cố ý gây chuyện.
Ngồi chưa được bao lâu, cô ta đã bắt đầu ồn ào: “Ôi chao, trong phòng bệnh có mùi gì thế? Cũng không biết phát ra từ người nào, thật là, khó ngửi muốn chết, anh đi mở cửa sổ ra cho thông khí đi!”
Người đàn ông nghe vậy đứng dậy.
Lần này cô ta còn quái gở chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, sao chị dâu lại nghe không hiểu chứ, chị ấy tiến lên hơi ngăn lại nói: “Bây giờ không có thể mở cửa, mẹ chồng tôi vừa phẫu thuật xong, không thể gặp gió.”
Người phụ nữ kia gào to lên: “Sao lại không được mở cửa chứ? Cô ngửi xem, trong phòng có mùi gì? Các người là bệnh nhân, chúng tôi cũng là bệnh nhân, chúng tôi muốn thông gió để thở, dựa vào cái gì mà không được?”
Sao chị dâu có thể ăn nói tốt như Triệu Nam Thiên, cứng rắn từ chối nói: “Tôi nói không được, thì chính là không được!”
“Mẹ nhà mày, không cho người khác mặt mũi đúng không?” Người đàn ông đẩy chị dâu một cái.
Anh cả đang ngồi cũng đứng bật dậy, từ khi nào mà con dâu nhà họ Triệu đến phiên người ngoài ra tay?
Triệu Nam Thiên cũng đứng dậy, thật vất vả mới ngăn được lửa giận đang dâng lên.
Chị dâu khuyên một câu: “Không sao, anh ta không dám làm gì đâu!”
Người đàn ông vừa lui một bên vừa kêu gào: “Làm sao, muốn ỷ đông hiếp yếu à?”
Người phụ nữ còn cổ vũ anh ta: “Đừng sợ họ, em đi gọi người đến!”
Chỉ trong chốc lát, y tá trưởng vừa rời khỏi đã theo vào, phía sau còn dẫn mấy y tá nam.
Y tá trưởng nghiên về phía bên kia một cách rõ ràng, nhìn về phía cả nhà Triệu Nam Thiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Không biết đây là phòng bệnh à, các người muốn đánh nhau à?”
Giọng nói của cô ta có hơi không kiên nhẫn: “Tôi đã hiểu rõ chuyện này, bệnh nhân giường 81 thật sự cần mở cửa để thở, như vậy đi, phòng bệnh bên cạnh có để trống một cái giường, phòng bên kia không có ai mở cửa sổ, nhà các người xu dọn đồ đạc một chút, tôi bảo y chuyển giường của các người sang phòng bên cạnh!”
Người phụ nữ đứng bên cạnh đắc ý, trên mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Chị dâu tức không chịu nổi, tiến lên lý luận nói: “Chúng tôi vào phòng bệnh này trước, sao chúng tôi phải nhường cho cô ta?”
Người phụ nữ hỏi ngược lại: “Sao lại không được?”
Thấy hai người lại sắp ầm ĩ, y tá trưởng vội vàng khuyên can nói: “Chỗ này là bệnh viện, giường bệnh bên chia theo nhu cầu, không phải đến trước hay đến sau!”
Triệu Nam Thiên thở dài, nếu y tá trưởng có thái độ tốt một chút, họ cũng không phải là người không nói lý, đổi giường cũng không sao, dù sao thì có khả năng họ thật sự cần thông gió.
Nhưng ngược lại, cô ta không tôn trọng ý kiến của mình, tự mình làm chủ, lập tức muốn đổi giường bệnh của mẹ mình sang phòng bên cạnh, không cho họ một cơ hội bàn bạc nào! Thật sự coi anh là một người dễ bắt nạt à?
Anh đang muốn nói, thì hai y tá đã chuẩn bị đến chuyển giường.
Sao Triệu Nam Thiên có thể để họ đến gần giường bệnh của mẹ, anh tiến lên một bước ngăn cản: “Tôi xem ai dám động!”