Cả hai người đều có tâm sự, cho nên trên đường đi không ai nói gì. Một lúc sau, bọn họ đã đến một quán lề đường ở gần sân vận động.
Mạnh Nhã vốn là người không thích náo nhiệt. Hơn nữa quần áo mà cô ta đang mặc lúc này cũng không tiện, cho nên cô ta đã tìm một hàng khá ít người. Tuy nhiên, dáng vẻ này của cô ta vẫn khiến cho không ít người phải giật mình.
Thực ra, bộ trang phục này của Mạnh Nhã không khác gì chiếc váy bình thường, nhưng do dáng người của cô ta rất đẹp. Hơn nữa, làm da của cô ta lại còn trắng nõn nà, đùi lại không đi tất cho nên cô ta trở nên vô cùng nổi bật trong màn đêm.
Ở các hàng bên cạnh còn vang lên một tiếng huýt sáo, một nhóm thanh niên cứ xôn xao không ngừng.
Tâm trạng của Triệu Nam Thiên đang không tốt. Anh đưa đôi mắt lạnh lùng lướt qua một cái, làm cho không khí nóng bỏng đó chỉ trong nháy mắt được hạ nhiệt.
Chờ đến khi bên kia trở nên yên lặng, lúc lại, anh mới khéo một cái ghế ra rồi chẫm chệ ngồi xuống và ngăn cản ánh mắt của hầu hết những người đàn ông khác.
Mạnh Nhã xinh đẹp dùng hai tay chống cằm, nghiêm túc nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên.
Cô thích nhất điểm này trên người Triệu Nam Thiên. Mặc dù nhìn anh có chút bình thường nhưng chỉ cần anh dơ tay nhấc chân lên một cái là lộ ra sự mạnh mẽ bất thường, nhất là thỉnh thoảng còn toát ra sự ngang ngược, làm cho người khác không thể nhịn được mà đắm say ở trong đó.
Triệu Nam Thiên ra hiệu ý bảo Mạnh Nhã gọi món. Sau đó, anh tự mình cắn mở một chai bia rồi uống một ngụm đã hết hơn một nửa.
Mạnh Nhã cũng tùy tiện gọi mấy phần thịt nướng cùng hải sản, rồi một phần tôm hùm cay. Ngay sau đó, cô ta cướp lấy chai bia của anh và uống hết còn lại. Cô ta cũng không ghét bỏ, mà ừng ực mấy hụm là uống xong.
Theo động tác ngửa đầu của cô ta, nước bia màu vàng nhạt theo cái cổ tuyết trắng trượt xuống, rồi bị vực sâu nuốt chửng hoàn toàn. Cảnh tượng này trông cực kỳ hấp dẫn.
Mạnh Nhã bỏ chai bia xuống. Chiếc lưỡi nhỏ xinh xắn vươn ra, giống như một chú mèo con, nhẹ nhàng liếm đi những giọt bia còn lại trên khóe miệng.
Triệu Nam Thiên vội vàng quay đầu. Anh phải rất vất vả mới có thể đè nét ngọn lửa nóng trong lòng vừa mới bị một động tác đơn giản của cô ta thắp lên một lần nữa.
Mạnh Nhã cười đến ngửa ra sau. Anh quả thật là một người đàn ông thú vị. Cô ta chỉ cần tùy tiện trêu chọc một chút là có thể trêu anh đến mặt đỏ tai hồng rồi. Anh cứ ngây thơ giống như cậu bé nhà hàng xóm vậy. Điều này làm cô ta khó có thể thấy người đang ngồi trước mặt và người lấy tấm lưng to lớn ra để bảo vệ mình là cùng một người.
“Hỏi anh một câu, tôi có đẹp không?” Vẻ mặt Mạnh Nhã nghiêm túc, không hề có sự ngượng ngùng của những cô gái bình thường.
Triệu Nam Thiên không chút do dự mà gật đầu.
Mạnh Nhã tò mò hỏi: “Vậy trong mắt anh, tôi và người đẹp Tô thì ai đẹp hơn?”
Triệu Nam Thiên bị đẩy vào thế khó. Chuyện này không thể nào so sánh được. Vẻ xinh đẹp của cô ta không giống Tô Mục Tuyết.Tô Mục Tuyết là một người phụ nữ kiềm diễm có khí chất lạnh lùng. Cô vô cùng hoàn mỹ, làm cho người khác khó mà không có ý nghĩ xấu.
Nhưng trên người Mạnh Nhã lại toát ra một loại khí chất ma mị. Tuy nhiên loại ma mị này của cô ta và Thư Trúc lại không giống nhau. Thư Trúc có một cơ thể đầy đặn mà cô ta lại có một cơ thể gầy gò. Có lẽ loại ma mị này được toát ra từ trong xương cốt, không cần lời nói, không cần thân thể, chỉ dùng một ánh mắt là có thể làm cho người ta tê dại.
Quả thật là xinh đẹp, nhưng cô ta lại không mang lại cho người khác cái cảm giác cao cao tại thượng giống Tô Mục Tuyết, đây chính là đánh giá của Triệu Nam Thiên dành cho cô ta.
Tuy nhiên, anh chắc chắn không thể nói ra những lời nói này được. Triệu Nam Thiên suy nghĩ một chút, sau đó lại anh lại mở một chai bia và nói: “Cả hai người đều xinh đẹp, nhưng mỗi người lại có một vẻ đẹp riêng.”
Mạnh Nhã trợn tròn mắt: “Đừng đùa giỡn nữa. Nói đi, anh thích ai hơn?”
Mặc dù, EQ của Triệu Nam Thiên không cao, nhưng anh cũng biết đối với loại vấn đề này thì mình nên trả lời như thế nào. Cho nên anh cũng không suy nghĩ gì mà trả lời ngay lập tức: “Tất nhiên là cô rồi. Nếu không tôi cũng không gọi cho cô vào lúc muộn như thế này.”
Mạnh Nhã hài lòng gật đầu: “Coi như là anh đã vượt qua cửa quan, không uổng công đêm muộn thế này rồi mà tôi vẫn ngồi uống gió Tây Bắc với anh.”
Nói xong thì hai người tiếp tục gọi bia, mỗi người rót một ly.
Thịt nướng và tôm hùm được bưng lên bàn ngay sau đó. Khi bia đã trôi xuống bụng, buồn phiền trong lòng Triệu Nam Thiên cũng dần dần trôi đi theo. Vừa rồi anh còn cảm thấy không vui nhưng cuối cùng sự không vui này cũng đã được tan biến vài phần.