Tô Phỉ nhíu mày, cô đang định đẩy người đàn ông này ra. Nhưng thật đáng tiếc, tay cô lại không có chút sức lực nào. Lúc này, khi cô còn chưa kịp mở miệng nói câu từ chối thì đã bị một sức lực ngang ngược khác kéo vào trong lòng.
Khi ngửi thấy mùi vị quen thuộc và đoán được người này là Triệu Nam Thiên, trong lòng cô chợt cảm thấy an tâm hơn một chút. Ngay sau đó, cô lại thấy có tiếng gió thổi qua.
Tô Mục Tuyết giật mình đến mức cơn say rượu cũng vơi đi hơn nữa. Cô vội vàng hét lên: “Đừng!”
Nhưng cô vẫn bị chậm nửa bước. Người đàn ông kia đã hứng chọn một quyền của Triệu Nam Thiên.
Tô Mục Tuyết ngẩng đầu nhìn. Theo bản năng, cô đưa tay lên che miệng lại.
Lúc này, người đàn ông này đang ngồi trên mặt đất một cách chật vật. Chiếc kính gọng vàng của anh ta đã bị biến dạng. Trên gương mặt anh ta đã xuất hiện một vết bầm tím, khóe miệng anh ta cũng đang chảy ra một vệt máu đỏ thắm.
Phong thái dịu dàng vừa rồi đã không còn nữa, đầu tiên anh ta tỏ ra vô cùng kinh ngạc, sau đó anh ta lại cảm thấy vô cùng xấu hổ và lạnh lùng. Anh ta đang hận không thể lột sạch Triệu Nam Thiên ngay tại chỗ này.
“Tổng giám đốc Mã, anh… Anh không sao chứ?” Tô Mục Tuyết buông Triệu Nam Thiên ra rồi vội vàng bước lên đỡ anh ta.
Tổng giám đốc Mã đứng dậy. Anh ta đưa tay lên lau vết máu trên khóe miệng đi rồi mới nhìn qua: “Anh dám đánh tôi sao?”
“Xin lỗi, tôi còn tưởng anh là một tên lưu manh đang bắt nạt cô Tô.” Giọng điệu của Triệu Nam Thiên mang theo sự cứng rắn.
Nếu không phải anh đang cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng mình xuống thì vừa rồi chắc chắn sẽ không chỉ có một cú đánh đơn giản như vậy sao? Anh sợ rằng anh sẽ ở đây mà đánh gãy cái tay của anh ta.
“Đúng là một tên đàn ông thô lỗ.” Tổng giám đốc Mã vẫn đứng im tại chỗ mà hừ lạnh một tiếng như đang giễu cợt.
Anh ta cũng không phải là một người độ lượng mà vì anh ta đã âm thầm so sánh sự chênh lệch về hình thể một chút. Cho nên anh ta mới tạm thời đè nén ý muốn ra tay xuống. Chuyện có thể thắng hay không chỉ là một phần. Nhưng nếu anh ta đánh nhau cùng một tên bảo vệ nhỏ bé trên đường phố thế này thì thật là mất mặt.
Nếu như anh ta muốn thì anh ta cũng có rất nhiều cách để chơi đùa tên bảo vệ nhỏ bé này đến chết mà không cần phải cùng tên thấp hèn này đánh nhau giữa đường phố. Hơn nữa, nếu anh ta mà đánh thắng thì không sao nhưng nếu đánh thua rồi thì chắc chắn sẽ mất mặt.
Triệu Nam Thiên lại không lo lắng được nhiều như vậy. Khí lực của anh đột nhiên thay đổi, cứ giống như có quả núi đề xuống: “Anh có muốn thử thêm một lần nữa không?”
Tổng giám đốc Mã có thể cảm nhận được khí lực lớn toát ra từ người Triệu Nam Thiên thì trên anh ta lập tức lộ ra vẻ sợ hãi. May là Tô Mục Tuyết đang đứng ở bên cạnh đã nhanh chóng giải vây: “Triệu Nam Thiên, anh có thôi đi hay không?”
Triệu Nam Thiên cũng không biết vì sao, khí thế đàn áp như núi vừa rồi của anh lại sụp đổ trước mặt Tô Mục Tuyết một cách nhanh chóng như vậy.
Anh buồn bực quay đầu lại mà nghĩ thầm trong lòng: ‘Nếu không phải là sợ em sẽ chịu thiệt thòi thì anh sẽ ra tay với anh ta chắc? Em không cảm kích thì thôi lại còn ra mặt nói chuyện giúp anh ta sao?”
Tổng giám đốc Mã thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng lại tỏ ra ghen ghét hỏi: “Tổng giám đốc Tô, sao cô lại biết loại người này vậy?”
Triệu Nam Thiên liếc ánh mắt lạnh lùng qua anh ta một cái, nắm đấm trong tay anh cũng tăng thêm lực: “Tôi là loại người nào?”
Tô Mục Tuyết cảm thấy đau đầu, cô vội vàng quát lớn một tiếng: “Triệu Nam Thiên, anh im miệng cho tôi.”
Cô thật sự không nghĩ ra, tối nay Triệu Nam Thiên này ăn phải thuốc súng hay sao vậy?