Ông lão càng nhìn Triệu Nam Thiên càng thấy hợp khẩu vị, cười he he nói: “Từ chức ư? Chẳng phải là hời cho Tôn mập quá? Nếu cậu đã gọi tôi một tiếng ông anh thì tôi sẽ chỉ một con đường sáng cho cậu!”
Triệu Nam Thiên xua tay từ chối: “Không cần đâu ông anh, tôi không thể khiến ông khó xử. Bộ đồ bảo vệ này không đáng tiền, hai anh em tôi đều cao lớn khỏe mạnh, đi đâu mà chẳng kiếm được miếng cơm? Nếu làm liên lụy ông anh thì tôi sẽ ái ngại lắm.”
Có vẻ ông lão này cũng có chỗ dựa, đắc ý nói: “Sao? Cậu cho rằng công việc trông cổng của tôi dễ làm lắm hả? Nói thật cho cậu biết, chuyện khác thì tôi không dám nói, nhưng chuyện này tôi lại thật sự có thể giúp cậu!”
Từ Minh trợn mắt há hốc mồm, từ đầu tới cuối không thấy Triệu Nam Thiên làm gì, vậy mà lão gì này tự gục ngã rồi à? Trời ơi, anh Đông trâu bò quá!
Triệu Nam Thiên biết, ông ta đã nói đến nước này rồi, nếu anh vẫn tiếp tục giả bộ nữa ngược lại là làm những chuyện vô ích. Nghĩ vậy, anh lập tức ra hiệu cho Từ Minh.
Từ Minh cũng cảm thấy giật mình. Cậu ta vội vàng lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài. Sau đó, cậu ta lập tức chạy đến bộ phận an ninh để canh gác.
Ông lão nhìn thấy vậy thì âm thầm gật đầu và nghĩ: ‘Tên nhóc con họ Triệu này quả nhiên là một người biết suy nghĩ, đến cách đối nhân xử thế cũng rất cẩn thận. Cậu ta chắc chắn không phải là một người đơn giản.”
Triệu Nam Thiên đưa qua một điếu thuốc, trịnh trọng nói: “Ông lão, tôi cũng không muốn giấu gì ông. Tôi thực sự cũng không cần đến cái miếng da bảo vệ này. Nếu cứ như vậy bị Tôn mập mạp đuổi ra khỏi bộ phận an ninh, trong lòng tôi cũng cảm thấy buồn phiền mà không muốn tranh giành bánh bao hấp. Vì vậy, tôi nhất định phải cho anh ta một bài học mới được.”
Ông lão liếc mắt nhìn viên Ngọc Khuê trên tay Triệu Nam Thiên: “Tôi biết viên ngọc này là trong một cặp, cậu còn không mau lấy ra đi?”
Triệu Nam Thiên cười ha ha một tiếng rồi lập tức lấy viên Hồng Mai từ trong túi ra. Anh đưa cho ông lão: “Thì ra ông cũng biết chuyện này sao?”
“Thằng nhóc ranh ma này.” Ông lão không khỏi cảm thấy đắc ý. Ánh mắt lúc này của ông ta đang tràn ngập sự thưởng thức.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc này ông ta mới mở miệng: “Chuyện này cũng không đơn giản như vậy. Nếu như cậu đã đụng phải bọn họ thì chắc chắn cho dù cậu có tốn bao nhiêu công sức thì cũng không được kết quả gì đâu. Hay là như vậy đi, tôi giúp cậu hỏi thăm bọn họ một chút, để cậu có thể thu hồi mấy tấn xi măng đã giao sai đó.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Triệu Nam Thiên cảm thấy có chút không cam lòng.
Anh hiểu ý tứ của ông lão này. Tùy mấy tấn xi măng đó cũng không đáng là bao, căng hết cơ cũng chỉ tốn khoảng ba triệu đồng, nhưng nếu anh có thể lấy lại hết chỗ đó thì cho dù Tôn mập mạp có muốn trách cứ anh thì gã ta cũng không thể đuổi việc anh được.
Nhưng anh đến đây để xử lý việc này không phải vì chuyện giao sai, mà là vì chuyện cấp trên.
Chỉ khi nào anh xử lý chuyện này một cách tốt đẹp thì anh mới có thể đến bộ phận an ninh trong một khoảng thời gian ngắn nhất.
Triệu Nam Thiên nhìn vào danh sách những vật bị trộm cắp. Anh thấy xi măng là một thứ không quan trọng, cốt thép và cáp mới chính là những thứ bị đánh cắp nhiều nhất. Đây là còn chưa kể đến hàng chục nghìn thiết bị phục vụ việc đo và vẽ bản đồ đã bị đánh cắp.
Hơn nữa, tổn thất của tháng trước cũng lên đến gần một tỷ bảy. Mặc dù công ty cũng đã báo cảnh sát nhưng thật đáng tiếc, kết quả cũng không thu hoạch được gì. Lúc đó, công ty mới cử bộ phận an ninh tới để điều tra nội bộ.
Tuy nhiên, công trường xây dựng giai đoạn ba giống như có một cái lưới không nhìn thấy, cho dù có điều tra thế nào cũng không tìm được một kết quả nào. Đây cũng là điều làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi nhất.