Từ Minh tức giận nói: “Anh Thiên, mấy tên này càn rỡ quá!”
Triệu Nam Thiên cũng không so đo. Bây giờ anh vẫn là thử việc, hoàn toàn không trông cậy vào đám nhân viên chính thức này nghe theo lệnh mình. Anh xin thêm người của Tôn mập cũng là muốn thăm dò mô hình của phòng bảo vệ, nhân tiện mở rộng chiến quả hoàn thành công việc, hoàn toàn không trông cậy vào ba người họ sẽ làm việc cho mình.
Công sở cũng là giang hồ, chỉ biết hung ác là vô ích, chỉ cần làm xong việc thì lúc đó sẽ có tiền có người, mới có thể giữ được chỗ đứng trong giang hồ, mới có lòng tự tin để gọi nhịp với Tôn mập.
Nghe Từ Minh trút giận, Triệu Nam Thiên vỗ vai cậu ta an ủi: “Đi thôi, chúng ta đi xem trước đã.”
Kỳ ba cách hơi xa, hai người mượn một chiếc xe tuần tra chạy bằng điện của phòng bảo vệ, thế mà còn lái mười mấy phút. Đến nơi, Triệu Nam Thiên không vội đi vào mà kêu Từ Minh đi vòng quanh công trường một vòng. Kỳ ba có hai cái cổng trước sau, cổng trước người đi, cổng sau nhập vật liệu, quản lý gọn gàng ngăn nắp. Công trường còn đang thi công, chung quanh dùng lá sắt làm tường cách ly, còn dán thêm áp phách tuyên truyền. Kỳ ba chỉ xây biệt thự theo dãy, mặc dù rẻ tiền hơn biệt thự một căn của kỳ một và kỳ hai, nhưng cũng có giá 90 triệu một mét vuông. Triệu Nam Thiên thổn thức, anh làm việc cật lực một năm còn chưa đủ mua một cái nhà vệ sinh ở nơi này. Cũng chẳng trách Tô Mục Tuyết chướng mắt mình, nếu không có hiểu lầm đêm hôm đó thì loại người có thân phận như anh e rằng cả đời cũng sẽ không giao thiệp gì với nữ thần Tô đâu nhỉ?
Anh đang suy nghĩ thì hai người trở về cổng chính. Trước cổng có phòng bảo vệ, bên trong là một ông lão vừa nghe radio vừa uống trà.
Công ty khai phá và công ty vật nghiệp của Giang Uyển đều lệ thuộc vào cùng một tập đoàn, cho nên chỉ cần mặc quần áo của khoa bảo vệ thì đều xem như người một nhà.
Ông lão chào hai người một tiếng, sau đó tiếp tục nhà nhã xem radio. Từ Minh không chịu nổi đi thẳng vào vấn đề, hỏi thật lâu nhưng ông lão vẫn nói không biết. Cậu ta đang định nổi giận thì bị Triệu Nam Thiên đè lại. Chờ đến khi ra khỏi phòng bảo vệ, Từ Minh kinh ngạc hỏi: “Anh Thiên, anh cản tôi làm gì? Lão già kia chắc chắn không nói thật đâu.”
Triệu Nam Thiên cũng cảm thấy là lạ, nhưng không giải thích: “Đi thôi, lên công trường xem kỹ rồi hẵng nói.”
Hai người dạo quanh công trường một vòng, gặp được không ít công nhân, nhưng ai thấy họ cũng né tránh thật xa, cứ như đã được ra lệnh trước. Đi hết một vòng, ăn không ít cát với vôi, chẳng có chút manh mối nào. Từ Minh thầm mắng: “Anh Thiên, sao tôi cảm thấy việc này nó là lạ nhỉ?”
Chuyện mất trộm thì các công trường đều khó tránh, nhưng quy mô nhỏ thì chắc chắn sẽ không thể kinh động lãnh đạo công ty. Nhưng nơi chứa vật liệu cùng lều nghỉ đều nằm ngay bên cạnh nhau, nếu nói có người có ăn trộm rất nhiều vật liệu xây dựng thì chắc chắn là không có khả năng. Cách giải quyết duy nhất là có kẻ đã cấu kết với bên ngoài gây án! Hơn nữa bối cảnh của người này còn không đơn giản Triệu Nam Thiên cảm thấy chuyện này khó giải quyết. Chẳng trách hai đợt trước đều bị cản trở, thì ra là công việc tốn sức mà chẳng được ích gì. Cho dù thật sự tìm được kẻ chủ mưu đứng sau màn thì chưa chắc đã là kết cục tốt. Chẳng trách Tôn mập lại giao công việc này cho mình, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Thấy Triệu Nam Thiên không nói lời nào, Từ Minh vò đầu hỏi: “Anh Thiên, làm sao bây giờ?”
Triệu Nam Thiên lúc này mới lấy lại tinh thần, đi đằng trước nói “Đúng là hơi kỳ quặc, đi thôi.
“Hả? Đi luôn à? Đi đâu?” Từ Minh sửng sốt.
“Đi về trước.” Triệu Nam Thiên xem đồng hồ, đã hơn năm giờ, trên công trường chẳng có manh mối nào, cứ tiếp tục ở lại đây cũng chẳng làm được gì khác.
“Đi luôn ư?” Từ Minh không cam lòng. Tôn mập chỉ cho họ một tuần, cậu ta vốn là nhân viên tạm thời, nếu không hoàn thành công việc thì dù bị sa thải cũng không sao, nhưng lỡ liên lụy tới Triệu Nam Thiên thì sao?
Triệu Nam Thiên vỗ vai cậu ta an ủi: “Cậu đừng nghĩ nhiều, về phòng ngủ một giấc đi, buổi tối chúng ta lại tới đây thăm dò tình huống.”