Vốn dĩ bởi vì chuyện hiểu nhầm Hứa Thanh còn có một chút áy náy, bây giờ liền biến mất không còn.
Con người này thực đáng ghét.
Khương Hòa tay nắm thành quyền đi vào phòng bếp, định hâm nóng chút cháo tối qua, kết quả nhớ ra tối qua đi tới nhà ba mẹ Hứa Thanh ăn cơm, sau khi quay về liền quên nấu.
“Anh có muốn ăn mì không?” Cô hướng ra ngoài phòng bếp hô.
“Không có cháo sao?”
“Tối qua không nấu.”
“Ồ.”
“Anh có muốn ăn không?!” Phí hai câu cũng không nói ra được, Khương Hòa có chút nóng nảy. Tiếp theo sờ sờ bụng, đếm đếm ngày, không tình không nguyện quay lại phòng của mình.
“Không phải nấu mì sao?”
Hứa Thanh kì quái, cô nàng này làm sao vậy nhỉ?
“Đợi lát nữa nấu.”
Khương Hòa vẻ mặt thối thối, cũng không biết tại sao lại phiền như vậy.
Một khắc sau, đứng trang lâu hơn hôm qua một phút, Hứa Thanh làm bộ làm tịch phun ra một bộ khẩu khí. Tự tiêu khiển, tự vui vẻ, tự đem mình trở thành cao thủ võ học, luyện võ xong nhất định phải phun ra một ngụm khí đục.
Tố chất thân thể.
Cao thủ thu công, anh mới đi rửa mặt, nhìn bộ dáng của mình trong gương xem mình có biến hóa gì không, kết quả cái gì cũng nhìn không ra.
Có thể nhìn ra mới là gặp quỷ… mới đứng trang được có mấy ngày, ngay rèn luyện còn không tính, ‘quỳ hoa bảo điển’ cũng không thấy được kết quả nhanh như vậy đâu.
Loading...
“Tôi hạ mì cho anh ăn.” Khương Hòa từ trong phòng bước ra đã khôi phục lại bình tĩnh.
“Phốc…Khụ khụ…”
Hứa Thanh đang đánh răng phun ra một ngụm bọt “đó gọi là nấu mì! Sau này đừng nói như vậy nữa.”
“Không giống nhau sao?”
“Đi nấu mì của cô đi.”
Hứa Thanh không muốn mà cũng không dám giải thích, nếu không gia hỏa này lại thẹn quá hóa giận…
Có thể liên tưởng đến cùng một chỗ, quả thực có chút kì quái, bạn trên mạng thực hại người!
Hai tệ một nắm mì, nấu lên sẽ được một bát to, cộng thêm hai phần trứng chần nước sôi, lòng trắng và lòng đỏ trứng đã bị tách ra, phải dùng thìa để chúng được sum họp.
Hứa Thanh dùng bát chia ra một phần ba, còn lại hai phần đều là của Khương Hòa. Bữa sáng hai tệ, thêm cả trứng mới có ba tệ, điều này làm cho Khương Hòa càng ngày càng thích nấu ăn.
Ăn bên ngoài đều hố người (đắt), tâm đen tối.
“Nếu như tôi ngày ngày ăn thứ này, một tháng chỉ cần tiêu một trăm tệ là đủ rồi.”
“Cô ngày ngày uống nước, có thể một phân tiền cũng không cần tiêu.”
“…”
Khương Hòa không muốn để ý tới anh ta.
“Không đúng, chỉ uống nước mà không ăn cơm có thể sống bảy ngày, vẫn phải ăn nha…Cô có thể mỗi bảy ngày ăn một bữa cơm, những thời gian khác thì chỉ uống nước, như vậy mỗi tháng tiêu không tới mười tệ.” Hứa Thanh đưa ra đề nghị hợp lý.
Có cơ hội liền để cho cô nương cổ đại này nếm thiết quyền của xã hội chủ nghĩa, nếu không ngày ngày nghĩ có với không có…cũng không phải là sinh viên nói chuyện yêu đương, còn ngày ngày nghĩ muốn ăn mì?
Ồ, sinh viên cũng không ăn mì, bọn họ ăn màn thầu.
Ăn xong bữa sáng, máy tính bị Hứa Thanh chiếm lấy để nghiên cứu điện ảnh với tiểu thuyết. Khương Hòa nhìn một lúc không hiểu lắm, ôm cục cưng làm ấm ngồi trên ghế sô pha đọc sách học tập.
Sách là khi trước Hứa Thanh nhàn rỗi không có việc gì làm nên mua về, Phúc Nhĩ Ma Tư Thám Án Toàn Tập, Bạch Dạ Hành, Thế Giới Bình Phàm, linh tinh các loại.
Còn có một số sách kinh tế cơ bản giữ lại khi còn học đại học, có điều loại sách đó Khương Hòa chỉ nhận được mặt chữ nhưng lại đọc không hiểu câu, đang đối chiếu với sách Giản Phồn Thể Chỉ Nam. Sau khi đọc xong Trung Hoa Trên Dưới năm trăm năm, cô ấy nhàn rỗi không có việc gì, càng nỗ lực gặm nhấm tiểu thuyết.
Tuy rằng đọc có vẻ rất khó khăn, nhưng có một số thứ vẫn là có thể hiểu được.
Nghệ thuật là dùng hình ảnh để phản ánh hiện đại, nhưng so với hình thái ý thức xã hội điển hình, văn học lại càng như vậy. Hứa Thanh từng nghĩ tới mượn sách giáo khoa tiểu học của cháu gái Trình Thẩm Nhi cho Khương Hòa học, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ thì phát hiện không có tác dụng gì.
Khương Hòa thiếu không phải là những thứ đó, cô ấy có suy nghĩ và cái nhìn của riêng mình, hơn nữa lại rất thông minh, chỉ là khuyết thiếu tri thức mà thôi.
Đi học văn chương, thơ ca của người cổ đại, đi lý giải những thứ núi cao biển rộng, việc hiểu trực tiếp ý thức xã hội và các khái niệm từ văn học là điều không hề đơn giản.
Về phần toán học…Biết đếm là được, cái gì vi phân và phân tích, phương trình, đại bộ phận người ra khỏi trường học là không dùng tới nữa.
Học tập là làm tăng lên giá trị của bản thân, là vì để có một cuộc sống tốt, mà giá trị của cô ấy không ở đó. Nếu thực muốn nghiên cứu những phương trình chính là đang lãng phí sinh mệnh. Đương nhiên, nếu có hứng thú với những thứ đó, vậy đó lại là một chuyện khác.
“Cô như vậy sẽ rất dễ bị cận thị, tốt nhất là nên để sách lên mặt bàn để đọc.”
Hứa Thanh ngồi trước máy tính mân mê có chút mệt, duỗi thắt lưng, nghiêng đầu nhắc nhở Khương Hòa.
“Cận thị?”
“Chính là mắt không nhìn rõ đồ vật, cần phải đeo kính…Trên đường thường xuyên nhìn thấy, chính là trên mặt có thủy tinh đó.”
Anh sờ sờ mũi, bỗng nhiên vui vẻ chạy vào phòng ngủ lấy ra một bộ mắt kính thường dùng trước đó đưa cho Khương Hòa.
“Cô đeo thể nghiệm một chút đi.”
“Đeo như vậy?”
Khương Hòa quấn ổ trên sô pha, đang cầm sách đem kính đeo lên, nháy mắt mấy cái, ngoảnh đầu nhìn xung quanh.
Tách.
Hứa Thanh hoàn thành bức ảnh chụp trộm.
“Anh làm gì đó?” Khương Hòa cảm thấy người này không bình thường.
“Một lát nữa cho cô, như vậy nhìn rất đẹp.” Hứa Thanh cũng không ngượng ngùng, tỉ mỉ quan sát bộ dáng Khương Hòa đang cuộn tròn trên sô pha đeo kính. Rất tự nhiên đem ảnh thông qua wechat gửi cho Khương Hòa xem, sau đó cầm cái gương ở trên bàn đưa cho cô ấy.
“Cô nhìn đi.”
“…Thực kì quái.”
Khương Hòa soi gương nhìn, đem kính gỡ xuống đưa cho Hứa Thanh. Không tiếp tục nằm cuộn tròn nữa mà đi dép lê ngồi thẳng người lên, tiếp tục đọc sách.
“Ách…Tôi lại nhớ tới cha của tôi rồi.” Hứa Thanh thở dài.
Nhìn bộ dáng của cô ấy như vậy, trong lòng liền thấy ngứa ngáy.
“Cha của anh?”
“Chính là cái kia…Nhị Nương của cô chưa từng ôm cô?”
“Chúng tôi thường xuyên ở cùng một chỗ, khi mùa đông lạnh Nhị Nương sẽ ôm tôi rất chặt.”
“Ồ.”
Hứa Thanh thất vọng, cất kính đi, một lần nữa lại ngồi vào trước máy tính.
“Anh đang làm gì thế?”
“Tìm điện ảnh, sau đó thử xem có làm được cái bình luận không…Chính là người bình luận phim.”
Có một cây táo đâm nó hay không, làm được rồi đương nhiên sẽ tốt, làm không tốt cũng không thiệt, đây chính là lý niệm của Hứa Thanh.
Dù sao cũng phải tìm phim, nếu không làm chút gì đó thì thực đáng tiếc. Ngày trước, lúc anh mới làm up chính là ôm ấp ý tưởng này mà làm.
“Bình luận phim?”
“Trước mắt đối với cô mà nói thì quá phức tạp rồi. Cái này rất khó dùng những thứ mà cô có thể hiểu để giải thích…Đối với tôi mà nói nó cũng có chút phức tạp, dù sao trước tiên cứ làm thử xem.”
Hứa Thanh nhún nhún vai, võ hiệp đã chết rồi, võ hiệp điện ảnh những năm gần đây một lời khó mà nói hết. Có thể khai thác một chút mặt khác của nó cũng khá tốt, đều là dẫn lưu, đều là điện ảnh, còn có một số hướng tới điểm chung.
Mấu chốt là phải có thẩm mỹ, có thể nhìn ra được bộ phim đang nói về điều gì, mà không phải là cười ha ha rồi cho qua.
Điều kiện cơ bản có, còn lại đều là nghiên cứu và học tập.
“Người thông minh vĩnh viễn không thiếu ăn, bây giờ đang là thời đại của trí tuệ, cô phải học tập thật nhanh để biến thành thông minh, không cần ngốc nghếch đâu…”
Hứa Thanh vừa nói xong, điện thoại di động ở bên cạnh ong ong chấn động, nhìn lên là Vương Tử Tuấn.
“Đang ở đâu?”
“Ở nhà chứ đâu…Có chuyện gì?”
“Chuyện kiêm chức.” Vương Tử Tuấn đi thẳng vào vấn đề “chuyện lần trước cậu nói, mình đã nghiên cứu rồi, có thể.”
“Cách giải quyết cụ thể như thế nào?”
“Đợi gặp mặt rồi nói, mình sẽ qua đó. Cái tư liệu vân vân vân gì đó phải chuẩn bị một chút.”