Qua hai ngày, cửa sổ được Hứa Thanh tìm người sửa, còn lắp thêm một thiết bị chống trộm.
"Cái di động này cho cô, có việc gì thì gọi điện cho tôi."
Hứa Thanh bớt thời gian làm một thẻ phụ, được tặng một chiếc điện thoại android giá hơn một ngàn. Anh đem nó cho Khương Hòa dùng.
"Điện thoại có phải là rất quý giá?" Khương Hòa tự cảm thấy cái này không đơn giản.
"Không quý giá, chỉ là tặng phẩm."
"Ồ, đa tạ thiếu hiệp."
"Không cần đa lễ, thử một chút đi, học cách gọi điện thoại cho tôi."
Dậy Khương Hòa cách gọi điện thoại, sau đó để cô ấy tự mình nghiên cứu bảo bối mới có được. Không hiểu được, Hứa Thanh cảm thấy Khương Hòa giống như là đang chơi trò chơi. Mình chính là một npc, một người chỉ dẫn những tay lính mới..
Anh ta lắc lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ không hợp chuẩn mực đó đi. Gọi đồ ăn bên ngoài đợi giao tới, liền chuẩn bị ra ngoài.
"Tôi ra ngoài một chuyến, bữa tối cô tự mình ăn."
"Được."
Khương Hòa không hỏi nhiều, có việc để làm mới là bình thường. Cả ngày ru rú ở nhà quả thực không giống một người bình thường.
"Có thể sẽ trở về muộn một chút, cô nếu không muốn chơi trò chơi thì có thể xem video, đấu địa chủ hoặc nghiên cứu điện thoại đều được. Bây giờ đã hết giờ làm việc rồi." Hứa Thanh dặn dò, lúc mới đầu sợ Khương Hòa không có hứng thú chơi trò chơi, bây giờ nghe nói có thể kiếm tiền, trong nháy mắt biến thân thành một cô gái nghiện mạng. Anh ta lại lo Khương Hòa chơi quá mê mẩn.
Lá gan càng mạnh mẽ thì càng dễ dàng đột nhiên mất đi sự hứng thú.
Chơi trò chơi thực sự là một công việc sao? Khương Hòa càng lúc càng cảm thấy nghi hoặc. Cô ấy nghĩ thế nào cũng không ra, đối với mấy người nhỏ nhỏ ăn mặc quái dị trong máy tính chạy đi chạy lại có cái gì vui.
Mấy vạn, mấy chục vạn người chơi?
"Tất nhiên là phải, nếu như hết giờ làm việc rồi tiếp tục chơi, như vậy là làm thêm giờ. Bây giờ là thời gian thực tập nên không có tiền làm thêm giờ."
Hứa Thanh vẫn thực nghiêm túc, giả bộ nghiêm trang trịnh trọng, giả bộ như thật, đừng nói thực sự có tác dụng. Ít nhất cô ấy bây giờ mỗi ngày đều đem theo sự nhiệt tình làm việc.
"Có việc thì gọi điện thoại, trước tiên ăn cơm đi đã."
Dặn dò một câu, anh ta quay người ra cửa, nhân lúc trời còn chưa tối bắt xe về nhà ăn cơm.
Nhà của ba mẹ.
Vốn dĩ mỗi tháng đều về một đến hai lần, tháng trước bởi vì duyên cớ nhặt được Khương Hòa nên Hứa Thanh không về. Chỉ có Hứa Văn Bân tới thúc dục tiền thuê phòng một lần, sau đó thuận tiện xem anh ta ở phòng khách bốc mùi hôi hay chưa.
Hai ngày này mẹ của anh ta bỗng nhiên thúc giục anh ta trở về nhà một chuyến. Không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là chuyện của Khương Hòa bị lão ba một phen thêm mắm thêm muối miêu tả lại.
"Mẹ, con về rồi."
Hứa Thanh vào đến nhà, lên lầu mở cửa, gọi một tiếng nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Nhìn ra bên ngoài xem, chỉ có Hứa Văn Bân đang ở trong phòng sách nghiên cứa tài liệu lịch sử.
"Ba, mẹ con đâu?"
"Đánh mạt chược vẫn chưa về."
"Đã mấy giờ rồi.. Ba không đói sao?" Hứa Thanh nhìn đồng hồ, đã sắp 6 giờ tối rồi. Đừng nói là cơm, người còn chưa về nhà.
"Con vừa nói ta thật sự cảm thấy có chút đói rồi, gọi điện thoại kêu bà ấy về."
"... "
Hứa Văn Bân gác công việc qua một bên, nhìn ra cửa xem xét "Chỉ có mình con? Bạn gái của con đâu?"
"Cái gì bạn gái, đã nói rồi mà, chỉ là bạn bình thường, chỉ ở nhờ một đoạn thời gian."
"Này, chút tâm tư của những người trẻ tuổi, chẳng lẽ ta còn không hiểu được hay sao? Ở nhờ, nếu là một người đàn ông con có cho ở nhờ không?"
"Tần Hạo cũng không phải là chưa từng ở qua."
"Nó không tính, nếu tiểu tử đó mà là con gái thì đã sớm trở thành bạn gái của con rồi."
"... "
Hứa Thanh đau trứng. Dứt khoát rời khỏi thư phòng đi ra phòng khách, cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho mẹ Hứa.
Người này đánh mạt chược là việc gì cũng bị vứt sang một bên. Cũng không biết lão ba nhà mình sao lại chịu được nhiều năm như vậy, còn có thể vui vẻ ha ha.
"Đúng rồi, con về còn có một việc nữa muốn nói, cái đó mọi thứ.."
Ngắt điện thoại Hứa Thanh lại một lần nữa quay lại phòng sách. Tiến lại gần bên cạnh Hứa Văn Bân, lôi ra một tờ biên lai "bên đó mấy ngày trước có trộm, phải sửa lại cửa sổ. Thuận tiện lắp đặt thiết bị chống trộm, đem chi phí trả lại cho con."
Lần này quay lại chính là có hai việc. Thứ nhất là lộ diện, thứ hai chính là tìm lão đầu tử thanh toán khoản tiền này.
Phụ tử thân thiết, tính toán nợ, thực khoái hoạt.
"Gặp trộm?" Hứa Văn Bân kinh ngạc "chỗ đó của con có cái gì để trộm?"
"Máy tính không phải là tiền hay sao?"
"Máy tính không phải con đều ôm đi ngủ hay sao, ai còn trộm được đi mất?" Hứa Văn Bân trào phúng nhận lấy biên lai. Một lát sau mới phản ứng kịp, ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh "Người không sao chứ?"
"Bị con đánh cho một trận, đuổi đi rồi."
"Ta là đang hỏi con, không hỏi trộm."
"Con đánh cho trộm một trận, có thể bị làm sao sao?"
Lối suy nghĩ của hai người thật khó nhập vào một tuyến, đều cảm thấy nói chuyện thật phí lực.
Thậm chí có đôi khi Hứa Thanh hoài nghi mình là được nhặt về. Giống như nhà Tần Hạo vui vẻ hòa thận phỏng chừng cả đời đều không thấy được.
Bên ngoài vang lên tiếng chìa khóa mở cửa loảng xoảng, Chu Tố Chi cầm theo đồ ăn bước vào cửa" Thanh Tử về rồi sao? Sao không thông báo một câu.. "
"Con buổi trưa ở trong nhóm đã nói, người cũng đã trả lời rồi mà."
"Vậy sao? Bận quá nên quên mất rồi.. Bây giờ sẽ đi nấu cơm, trước tiên cứ xem tivi hay gì đó đi."
Chu Tố Chi nhìn qua có vẻ thắng được không ít, vui vẻ hát sau đó đi vào phòng bếp, bắt đầu loay hoay với nồi, bát, gạo, bồn.
Hứa Thanh đã quá hiểu mẹ mình, sắc mặt hoàn toàn nhìn thắng thua mà định. Thua thì sẽ bày ra bộ mặt thối nhắc mãi đến Hứa Văn Bân. Nếu thắng thì sẽ cao hứng, nào sợ chỉ thắng 1 đồng cũng sẽ tốt, thắng càng nhiều thì sẽ càng vui.
Nghe thấy đã hát lên rồi thì chắc thắng khoảng 10 đồng trở lên.
"Đúng rồi, bạn gái của con đâu?"
"Con làm gì có bạn gái, đừng nghe bố con nói lung tung." Hứa Thanh ngồi ở sô pha phòng khách nói chuyện cùng Chu Tố Chi.
"Cái gì mà nói lung tung?" Hứa Văn Bân không vui "Quần áo cũng đều đã treo lên rồi, ăn cùng ở cùng còn giặt quần áo cùng một chỗ. Bạn bình thường có thể như vậy hay sao?"
"Cái gì? Đã ăn cùng ở cùng rồi?" Chu Tố Chi kinh ngạc. Cái này Hứa Văn Bân không nói với bà ấy. Chỉ nói bên đó chuyển tới một cô gái, hoài nghi là bạn gái của con trai.
"Làm gì có, càng nói càng quá phận rồi."
Hứa Thanh ở phòng khách, Hứa Văn Bân ở thư phòng, Chu Tố Chi ở phòng bếp. Ba người ngươi một câu ta một câu.
Đợi đến khi cơm nấu xong thì đã gần 8 giờ rồi, nhà khác đã một nhà đi tản bộ hoặc làm ổ trên sô pha xem tivi. Hứa gia thức ăn nóng hôi hổi vừa được dọn lên bàn.
Ba món ăn một món canh, ba người ăn không tính là quá phong phú.
"Có ảnh hay không cho ta xem." Chu Tố Chinh vẫn còn hiếu kì đối với cô gái chuyển tới ở cùng con trai mình.
Vốn dĩ định qua đó nhìn xem, sau đó lại cùng Hứa Văn Bân cân nhắc một chút, bây giờ vân chưa biết tình huống. Tùy tiện qua xem có vẻ không được hay lắm, dường như..
"Chính là bạn, có cái gì hay để xem?"
Hứa Thanh bùng nổ, nghĩ nghĩ nếu không cho nhìn một chút thì việc này có lẽ không qua được. Dứt khoát lấy điện thoại ra, tìm kiếm một lát, tìm kiếm ảnh sau đó đưa ra trước mắt mẹ mình "Chính là người bạn này, không phải bạn gái."
"Ôi! Thật thanh tú, đem tới đây cho ta nhìn."
Chu Tố Chi để bát xuống, cầm điện thoại nhìn thật kỹ. Ngón tay vuốt vuốt, vẫn là cô bé này.
Lại vuốt, hắc hắc, vẫn là cô bé đó!
"Con chụp cho bạn nhiều ảnh như vậy? Bức ảnh này là chụp trên cầu Lan Giang? Bức ảnh này thật đẹp!"
"Đừng nghĩ linh tinh, ai ya.. Trả điện thoại lại cho con."
Hứa Thanh đau đầu, người ta là người cổ đại một ngàn hai trăm năm trước, thanh tú với không thanh tú.. Như thế nào lại bị mẹ xem như là con dâu rồi?"