Ban đêm, ánh sao sáng lấp lánh.
Tần Hạo ngồi dựa vào cửa sổ. Một thân cảnh phục chỉnh tề, nhìn qua sạch sẽ, lưu loát.
Sau khi làm vệc anh ta mới phát hiện lý tưởng và hiện thực cách nhau thật lớn.
Không có anh hùng giao đấu, bảo vệ quốc gia. Chỉ có những chuyện vụn vặt không đâu.
Cũng không có sự vệc chính khí, lẫm liệt nào. Anh ta nghiêng đầu nhìn mấy vị tiền bối trực ban cùng. Hai người ở bên xử lý lại văn kiện một bên phun trào nói gần đây gặp chuyện kỳ ba. Một người đang cầm bấm móng tay chỉnh sửa lại móng tay. Còn một vị trong tay cầm hồ sơ, chân vắt trên bàn lắc lư lay động.
Tần Hạo khó chịu kéo áo, vẫn luôn cảm thấy mình không hợp với nơi này. Sự thực cũng chính là như vậy. Nếu sư phụ của anh ta thấy được thì có trách hay không. Mỗi một người mới đều phải trải qua quá trình này.
"Việc làm tốt là được rồi, khó được nhàn rỗi một chút, ngồi thẳng như vậy cho ai nhìn?"
Lúc mới ra nhập vào ngành sư phụ đã nói như vậy.
"Có đói không? Cùng nhau gọi đồ ăn đi?" Đồng nghiệp họ Cố vừa xử lý xong một chồng văn kiện, ngẩng đầu mời.
"Gọi cái gì? Kim củng môn?"
"Được a, còn ai nữa? A Hạo cậu có đói không?"
"Tôi không phải là rất đói, cảm ơn." Tần Hạo lịch sự từ chối.
Bởi vì tùy lúc đều có thể sảy ra chuyện, phải ra ngoài, cho nên đại đa số mọi người đều gọi chút đồ ăn nhanh. Phương thức đơn giản mau lẹ. Thực tế nếu vận khí không tốt thì còn phải ăn trên đường đi. Đây cũng là sư phụ dạy anh ta.
Anh ta không thích ăn đồ ăn nhanh, cho nên lúc trực ban bữa tối đều ăn nhiều một chút.
"Hôm nay thật là nhàn rỗi a, không có việc gì để làm"
Nhìn bọn họ ở đó gọi đồ ăn. Tần Hạo từ cửa sổ nhìn ra chiếc xe cảnh sát đỗ ở ngoài, thuận miệng nói.
Lời vừa dứt, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
Thấy được ánh mắt của bọn họ nhìn lại. Tần Hạo có chút mờ mịt không hiểu, gãi gãi đầu "Sao vậy?"
Lão Cố cầm điệm thoại gọi món ăn nhếch mép, biểu tình quái dị "Dương Nhi không dạy cậu không được nói những lời như vậy?"
"Loại lời nào?" Tần Hảo có chút dự cảm không tốt.
Lời vừa dứt, điện thoại ở một bên vang lên, mấy người nhất thời cùng nhau than một tiếng.
"Đêm nay bận rộn cả đêm đi."
"..."
5 phút sau, Tần Hạo cùng Lão Cố đã lái xe ra ngoài. Đón ánh trăng thẳng tới khu vực có người báo án.
"Sau này ngàn vạn, ngàn vạn đừng ở trong cục nói 'hôm nay thật nhàn rỗi a, hôm nay không có việc gì a' những loại tương tự như vậy. Nhớ kỹ, ngàn vạn không được nói."
Lão Cố một bên lái xe một bên dặn dò Tần Hạo.
"Tại sao?" Tần Hạo vẫn có điểm lờ mờ. Trực giác mach bảo anh ta lời vừa rồi đã phạm vào điều kiêng kị.
"Đây mẹ nó, là huyền học. Không thể giải thích rõ ràng được. Tóm lại nếu có người nói câu này thì chắc chắn cả ngày đừng mong được nhàn rỗi. Chắc chắn bận đến điên."
Lão Cố một mặt oán niệm "Gia hỏa Dương Nhi cũng không biết nói cho cậu một chút.."
"..."
Tần Hạo ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Tuy rằng không tin nhưng anh ta vừa dứt lời thì có việc phải làm rồi..
Đến địa điểm, hai người từ trên xe cảnh sát bước xuống. Phân biệt phương hướng, đi về hướng nhà của người báo án.
Đây là một tiểu khu cũ. Không có thang máy, đèn cảm ứng ở hành lang cũng không hoạt động. Tần Hạo mở đèn pin ở điện thoại để soi. Nhanh nhẹn đi lên lầu 6.
Không biết vì sao nửa đêm xảy ra chút chuyện nhạy cảm này lại cảm thấy có chút hưng phấn. Cảm thấy có thể gặp được vụ án có phân lượng.
Nhưng hiện thực cũng thật tàn khốc. Bên trên không có kẻ trộm, không có kẻ cướp hung ác. Chỉ có một hán tử say khướt ngồi ở bên cửa. Miệng chửi bới, tay dùng sức đập cửa.
"Làm gì vậy?"
Tần Hạo soi lên biển số trên cánh cửa. Ở đây không sai, dừng một chút trừng mắt nhìn, chiếu đèn pin lên người đàn ông say rượu.
"Tôi.. Tôi về nhà.. Vợ không.. Không mở cửa cho tôi." Người đàn ông say rượu bị ánh đèn chiếu, mắt nheo lại. Vừa mở miệng mùi rượu suýt chút nữa làm Tần Hạo ngã nhào.
"Đây là nhà anh?"
Lão Cố nhíu mày.
Nhìn anh ta một cái. Bước lên trước một bước gõ cửa. Một khắc sau một giọng nói nhẹ sau cánh cửa vang lên. Từ bên trong mở ra, lộ ra thân ảnh của một người phụ nữ.
"Chúng tôi nhận được báo án, nói ở đây có người gây rối.. Là chị báo án phải không?"
"Đàn bà thối, cô còn dám.."
"Không hỏi ngươi!"
Lão Cố chán ghét liếc nhìn anh ta.
"Không phải." Người phụ nữ có mờ mịt. Đối diện với cảnh sát còn có chút khẩn truơng nhè nhẹ. Cúi đầu nhìn người đàn ông say rượu đang ngồi một bên vô thố đáp "Chắc là hàng xóm báo.. Vừa rồi anh ta vẫn luôn đập cửa.. Thật ngại quá, đã làm phiền hai người rồi..'
" Người này cô có quen không? "
" Là chồng tôi, chỉ là giận dỗi không cho anh ấy vào. Bởi vì anh ấy uống quá nhiều rượu. Lần trước đã nói với anh ấy rồi.. "
" Tôi không uống nhiều! "Người đàn ông say rượu ngồi dưới đất nói chen vào.
" Nếu không chúng tôi đưa anh về cục, cho anh thanh tỉnh một chút? "Lão Cố nói.
"... "
"... "
" Thật sự không có việc gì chứ? "Anh ta quay lại hỏi vợ.
" Không sao, không sao! "
Người vợ liên tục xua tay, đem cửa mở rộng ra cho người đàn ông say rượu đi vào.
" Không có việc gì thì tốt, nửa đêm các người nhiễu dân như vậy. Hàng xóm xung quanh không hiểu tình huống, còn tưởng rằng đòi nợ. Gọi đện thoại tới cục nói là sắp đánh nhau.. "
Giải quyết xong việc nhỏ, mất nửa ngày leo được lên trên, lại cẩn thận soi đèn để đi xuống. Ra khỏi hành lang, Tần Hạo ngẩng đầu lên nhìn một trời đầy sao. Thâm thúy, sâu sắc như một bức họa cuộn tròn.
Lại giải quyết xong một đại án, thật lợi hại.
Tần Hạo sâu kín thở dài, vẫn chưa đi được hai bước, cảnh vụ thông lại reo lên.
"... "
"... "
Lão Cố buông tay" Xem đi "
* * *
Nhà và tiểu khu
Hứa Thanh đang ngủ say, bị tiếng động trong phòng khách làm cho giật mình tỉnh giấc.
Mở mắt ra, con ngươi nhìn lên trần nhà một lát. Sau đó đứng dậy rời giường.
Đem cửa mở ra sau đó trộm nhìn ra bên ngoài. Anh ta nhìn thấy một bóng đen lay động. Nghĩ một chút sau đó liền dứt khoát đem điện ở phòng khách bật lên" Cô có phải là lại muốn ra.. "
Ánh đèn sáng lên, Hứa Thanh cùng người trong phòng khách bốn mắt nhìn nhau. Cả hai người đều sửng sốt.
Trước mắt không phải Khương Hòa mà là một thanh niên đang ở trên bàn lục lọi mờ ám.
" Tôi.. Kiềm, Ngươi là ai? "
Hứa Thanh lờ mờ trong phút chốc. Nửa đêm não vẫn chưa được thanh tỉnh. Cửa phòng Khương Hòa được mở ra. 3 người ngơ ngác nhìn nhau. Phòng khách rơi vào im lặng lạ thường.
Thấy vẻ mặt của thanh niên kia lộ vẻ hung ác. Hứa Thanh giật mình, hướng Khương Hòa nói" Kẻ trộm vào nhà! "
Lời vừa dứt Khương Hòa giật mình. Tiếp theo thân vừa động, ở lúc người thanh niên kia vẫn chưa kịp phản ứng, đã đến trước mặt hắn.
Phanh!
Một tiếng trầm đục.
Thanh niên kia đã bị Khương Hòa một tay bóp cổ, ném xuống sàn. Hai cánh tay theo bản năng khuấy động lôi kéo tay của Khương Hòa. Ngay cả một tiếng kêu cũng không có, chỉ có thể phát ra tiếng" hưa hưa'.
"Dừng"
Trái tim của Hứa Thanh kinh hoàng, vội vàng hô dừng: "Lại dùng thêm lực thì sẽ thành giết người đấy! Mau buông tay!"
"Hô, khụ khụ khụ!"
Thanh niên cuối cùng cũng được thả lỏng, quỳ rạp trên mặt đất ho khan. Nhìn Khương Hòa trong mắt mang theo vẻ sợ hãi.
Vừa rồi phát sinh ra chuyện gì?
Hắn ta bây giờ vẫn chưa kịp phản ứng. Chỉ cảm thấy mình suýt chút nữa là chết rồi.
"Mẹ nó, đây không phải là tự tìm phiền phức sao?" Hứa Thanh gãi gãi đầu. Đến cửa sổ nhìn, khung cửa sổ đã bị phá hỏng rồi.
Anh ta quay đầu nhìn, tiểu tử giống như một con gà con vẫn chưa khôi phục, lại nhìn Khương Hòa đang đứng ở một bên mà đau đầu.
Một tháng này Khương Hòa biểu hiện nhu hòa, làm anh suýt chút nữa đã quên mất thân phận ban đầu của Khương Hòa.
Vẫn may chưa nháo ra mạng người.