VỢ TÔI ĐÁNG YÊU NHẤT QUẢ ĐẤT - CHƯƠNG 47
Tác giả: Lục U U
Edit: Alex
_____________
Hải đảo khí hậu ấm áp, bốn mùa như hạ.
Họa Đường cùng Chu Dư xuống khỏi máy bay cũng bỏ đi lớp áo khoác dày nặng, thay đồ đôi đi biển do ban tổ chức cung cấp. Áo ngắn tay cùng quần cộc màu sắc sặc sỡ, trông khá là hòa hợp với dân bản xứ.
Hai người chỉ quay chụp ở sân bay thôi cũng đã tốn không ít thời gian. Khi sắp đến khách sạn, hay tin ban tổ chức đã quá “chu đáo” mà sắp xếp cho hai người hai phòng riêng, Chu Dư cứ chần chừ mãi ngay cửa. Vẻ mặt cô rõ ràng không chút cảm xúc nhưng áp suất quanh người lại căng chặt đến đáng sợ.
Ban tổ chức lúc này đã đóng camera, trên hành lang khách sạn cũng chỉ còn thưa thớt mấy người. Họa Đường nhìn quanh rồi duỗi tay chọc chọc Chu Dư, nhỏ giọng thương lượng: “Chỉ ở riêng một ngày thôi. Trong phòng còn có máy quay, em ráng nhịn một chút.”
Show thực tế vốn chính là như vậy, đi đâu cũng không tránh được máy quay, vậy mới có thể phô bày thật toàn diện cái gọi là tính cách chân thật của khách mời.
Chu Dư héo úa rũ đầu, hoàn toàn không còn chút hứng thú nào như lúc vừa mới tới. Vốn cô cho rằng chương trình này có thể để mình cùng Họa Đường tha hồ yêu đương, nào ngờ giờ đây ngay cả phòng cũng bị chia riêng.
“Được rồi.” Họa Đường giơ tay xoa xoa đầu cô nàng, “Đi cất hành lí trước đi, chờ lát nữa lại ra ăn sáng.”
Chu Dư còn chưa kịp làm nũng níu kéo thì quay phim của ê-kíp đã lại khiêng camera đi đến, nói là muốn quay vali hành lí của hai người.
Hành lí của cả hai đều do một tay Họa Đường chuẩn bị, thu xếp. Cô nghĩ sẽ đi du lịch cùng nhau nên căn bản không chia đồ đạc mỗi người ra riêng mà gom lại để một vali toàn quần áo, còn cái kia đựng vật dụng hàng ngày, vậy cũng dễ phân loại.
Vừa vặn cái Họa Đường xách chính là vali đựng vật dụng hàng ngày, mở ra thấy toàn thức ăn nhanh cùng mỹ phẩm dưỡng da đủ mọi sắc màu, ngay cả anh quay phim cũng kinh ngạc đến huơ huơ ống kính.
“Chu Dư dễ đói bụng, cho nên thủ sẵn rất nhiều đồ ăn.” Họa Đường nhìn về phía ống kính cười nhẹ, “Mỹ phẩm dưỡng da cũng vậy. Nếu không chú ý giám sát thì em ấy chắc chắn sẽ lại lười biếng.”
Theo lời Họa Đường giới thiệu, quay phim cũng lia ống kính một vòng vali hành lí, sau đó không khỏi thắc mắc: “Cô không mang quần áo sao?”
“Quần áo ở chỗ Chu Dư nha.” Họa Đường đáp lời hết sức tự nhiên, “Chúng tôi là bạn cùng phòng.”
“Giới thiệu một chút đồ ăn cùng mỹ phẩm dưỡng da cô mang được không?”
“Được chứ.” Họa Đường gật gật đầu, rồi lần lượt lấy từng món ra khỏi vali, “Khẩu vị của Chu Dư thiên đậm đà, sợ nơi bọn tôi đến nêm nếm quá nhạt cho nên đã mang theo hai lọ tương ớt. Cái này là tỏi băm để ăn kèm, có thể trực tiếp ăn luôn không cần nấu. Dầu đỏ này tương đối cay, thi thoảng nấu ăn tôi sẽ dùng đến. Còn bên đây là bữa sáng...”
Cô cúi đầu liến thoắng không ngừng, đến khi giương mắt nhìn về phía anh quay phim mới cười cười như có lỗi: “Tôi có nói nhiều quá không?”
“Không đâu.” Anh quay phim lắc lắc camera, lại hỏi, “Bình thường ở nhà đều là cô nấu ăn sao?”
“Chu Dư em ấy...” Họa Đường nghiêng đầu, nghĩ đến cái bếp điện từ nổ cháy đen trong nhà, nụ cười cũng ngập tràn bất đắc dĩ, “Em ấy chắc thích hợp rửa chén hơn.”
Ít nhất cũng rửa được sạch sẽ, không hư, bể món nào.
Nhắc đến phân công việc nhà của hai người, anh quay phim lại tiếp tục đưa ra câu hỏi: “Hai người là vì bù trừ cho nhau nên mới ở chung sao? Trước kia vì sao mà lại kết bạn được?”
Họa Đường trầm ngâm một lúc rồi bật cười, đáp: “Thật ra em ấy là do tôi nhặt ngoài đường về.”
Chẳng qua cái người lưu lạc đầu đường ấy đã ủ mưu muốn dọn vào nhà cô lâu lắm rồi.
“Hả? Bạn cùng phòng mà cũng nhặt được nữa sao?”
“Chắc tại tôi tương đối may mắn đi.”
Đoạn phỏng vấn này sau lại được đưa lên teaser. Hình tượng vốn mơ hồ của Họa Đường cũng đã có tính cách cụ thể. Qua lời kể ấy, rất nhiều dân mạng tỏ vẻ hâm mộ quá trình quen biết của hai người.
[Dân mạng A: A lô? Cục Dân Chính phải không? Làm ơn cho hỏi đi đâu thì có thể nhặt được bồ?]
[Dân mạng B: Lụm ở khu nào vậy?! Có rảnh tui ra lượn lượn thử!]
[Dân mạng C: Hai người chỉ là bạn cùng phòng thôi á? Có thật không? Tôi ứ tin.]
[Dân mạng D: Mấy người mau lụm Chu Dư đi đi! Như vậy tôi có thể đoạt Đường Đường đảm đang về nhà rồi!]
[Dân mạng F: Lầu trên, rút đao đi!]
...
Một số bình luận chói mắt xen lẫn trong đám được nhiều lượt thích, sau lại bị Chu Dư nhìn thấy, báo cáo toàn bộ.
Hai người nghỉ ngơi trong phòng một lúc thì đã đến giờ ăn tối.
Thức ăn đặc sắc ở hải đảo đương nhiên không ngoài các món hải sản. Trước lúc ăn cơm, ban tổ chức lại có trò chơi mới cần phải thông qua, Đoán Ý Đồng Đội.
Một người sẽ diễn tả cho người còn lại đoán. Chủ đề là các loại hải sản. Đoán trúng một loại có thêm một món, nếu trật hết thì tối chỉ có thể ăn cơm trắng.
Số lần Chu Dư đi chợ có thể đếm trên đầu ngón tay, trước kia cũng không ăn hải sản được mấy lần, đương nhiên sẽ là người diễn tả. Mà Họa Đường tay chân vụng về, vừa vặn thích hợp đoán ý.
Thời gian quy định là hai phút, tổng cộng mười loại hải sản. Họa Đường cùng Chu Dư chuẩn bị sẵn sàng, đạo diễn lập tức hô bắt đầu.
Món đầu tiên là tôm. Chu Dư ngây người, dường như đang suy ngẫm nên diễn tả thế nào, sau đó nhanh chóng chỉ vào hai mắt mình, còn đè đè một chút.
Toàn thể nhân viên xung quanh đồng loạt ngơ ngác, chỉ có Họa Đường nhận ra, lập tức la lên: “Tôm!”
Cách đó không xa, đạo diễn cùng Triệu Nghị quay mặt nhìn nhau, đều thấy được sự khó hiểu trong mắt đối phương.
“Cô đoán ra không?”
“Không.”
“Bình thường hai người họ đều giao tiếp bằng sóng điện não sao?”
“Tôi cũng không biết. Tôi chỉ là người qua đường mờ nhạt.”
Ba người ra ngoài, thi thoảng bị fan chụp được, cô nếu không phải bị làm mờ thì chính là thẳng tay cắt mất luôn.
Triệu Nghị miễn cưỡng cười cười. Cô còn quên nói, thật ra người qua đường này đôi khi còn kiêm luôn nhiệm vụ phát sáng.
Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, hai người đã đoán trúng hết thảy bảy loại.
Nơi dùng cơm là một ban công ngoài trời, bàn ăn rất nhỏ, vì ban tổ chức không ngờ có người lại đoán được những bảy câu. Chỉ nháy mắt, đồ ăn đã không còn chỗ để dọn.
“Câu đầu tiên Chu Dư chỉ đè vào mắt thôi mà sao cô lại đoán được?”
Đạo diễn chứng kiến từ đầu đến cuối, nhịn không được mà hỏi ra tiếng lòng của toàn thể dân chúng vây xem.
“Đè vào mắt chính là ý muốn nói mình ‘mù’ rồi!” Họa Đường trả lời hết sức hiển nhiên, còn thuận tay lột cho Chu Dư hai con tôm.
Nói nghe cũng có lí.
Đạo diễn lui về sau, không quấy rầy hai người dùng cơm nữa.
Chu Dư rất ít khi ăn hải sản, lột tôm không được nhanh, ăn cua cũng chỉ biết đưa lên cắn đại. Trông bộ dạng chật vật của cô nàng, Họa Đường không khỏi thở dài, sau đó lấy đĩa, chuyển phần thịt mình vừa lột xong qua.
“Cảm ơn v...” Chu Dư khựng lại, chợt nhớ mình còn mang microphone nên lập tức nghẹn lời, ngẫm nghĩ một lúc mới nói, “Cảm ơn Đường Đường.”
Họa Đường cũng ngây ngẩn. Tên thân mật của mình được gọi ra từ miệng Chu Dư nghe cứ thấy kì quái kiểu gì.
“Cảm ơn Đường Đường.” Họa Đường ngơ ngác không đáp lời, Chu Dư đành phải lặp lại lần nữa.
Thấy cô nàng quá mức khách khí, Họa Đường dở khóc dở cười, giọng cũng mang theo đôi phần trêu chọc: “Đừng khách khí nha Chu Chu.”
Hai người trò chuyện qua lại, bầu không khí chung quanh như tràn ngập màu hồng phấn.
Biên kịch đứng ngoài ống kính máy quay lại bức bối đến nổ đom đóm mắt.
Sao mấy người này không ai chịu đi theo kịch bản hết vậy?!
Tổng tài bá đạo không phải nên chủ động lột tôm sao?! Rồi cô ngốc hậu đậu này cũng đảm đang quá rồi đấy. Không đụng phải nhân viên, không đổ nước, làm dơ chiếc áo sơ mi trị giá mấy trăm vạn của Chu Dư thì hậu đậu cái nỗi gì?!
Dùng bữa tối xong, ban tổ chức công bố hành trình hôm sau. Nội dung trên bảng không nhiều lắm, chỉ có hai chữ hết sức đơn giản: áo cưới.
Họa Đường nhấp môi, nhớ ra trong số các nhà tài trợ, có một chuỗi studio chụp hình cưới nổi tiếng thì trong lòng cũng đã có suy đoán đại khái.
Chu Dư lại quay đầu nhìn Họa Đường. Nghĩ đến chuyện chị vợ nhà mình sắp mặc áo cưới, cô vừa vui vẻ lại vừa cảm thấy phức tạp. Lần đầu tiên mà lại dành cho chương trình thay vì hôn lễ, ngẫm lại cũng có hơi đáng tiếc.
“Trước kia đã từng chụp ảnh cưới bao giờ chưa?” Đạo diễn ám chỉ hỏi. Kế hoạch cho ngày mai đã rõ rành rành.
Chu Dư vội giơ tay, muốn phủ định luôn cả phần vợ, nào ngờ lại nghe Họa Đường từ từ lên tiếng: “Có chụp rồi.”
“Hả?” Đạo diễn nhướng mày vì bất ngờ.
“Chị chụp bao giờ?” Nhất thời, Chu Dư cảm thấy thế giới của mình mưa gió bão bùng, “Sao em không biết?”
“Lúc ở nhà trẻ.” Họa Đường oán trách liếc cô nàng một cái, “Không phải em có thấy rồi sao? Mấy bức hình chân dung đó.”
“Thì ra là ảnh chân dung khi còn nhỏ!” Sợ hai người lại nói mãi không ngừng, đạo diễn vội nâng giọng ngắt lời, “Hy vọng ngày mai hai người sẽ có trải nghiệm mới.”
Họa Đường và Chu Dư cùng gật đầu, ai cũng chờ mong.
Trên đường về khách sạn, camera tạm thời không quay chụp. Chu Dư gỡ microphone, nhỏ giọng nói với Họa Đường: “Chờ mai chụp ảnh xong, tụi mình rửa ra treo ở đầu giường có được không?”
“Được.”
“Rửa thêm hai tấm đặt trong ví tiền và ốp điện thoại em nữa nha?”
“Ừ.”
“Ví tiền của chị cũng để luôn có được không?”
Họa Đường chợt sửng sốt, rồi lại cảm thấy buồn cười. Chu Dư gần như không hề có cảm giác an toàn, ngày nào cũng ghen, còn muốn nhân đủ loại cơ hội mà công khai với thiên hạ quan hệ của hai người các cô. Cho dù có đôi khi hơi càn quấy, tính toán thì cũng chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
“Được không vợ?” Chu Dư hỏi lần nữa, lại nhịn không được mà oán giận, “Tại sao vợ không chịu để hình chụp chung của tụi mình?”
“Rồi rồi.” Họa Đường hết cách với cô nàng, chỉ có thể chiều ý, “Ốp điện thoại cũng để luôn. Bằng không làm thành dây chuyền đeo trên cổ cũng được.”
Chỉ là một câu nói đùa nhưng Chu Dư đã bắt đầu suy nghĩ tính khả thi của việc làm thành dây chuyền.
“Chu Dư.” Họa Đường chọt chọt gương mặt cô nàng, “Không được nghĩ lung tung nữa!”
Phòng của hai người chỉ cách nhau một bức tường. Họa Đường đến phòng Chu Dư lấy quần áo, nào ngờ chiếc vali hành lí mới nửa ngày không gặp, giờ đã như bị nổ tung, đồ đạc vung vãi khắp nơi.
“Bọn họ muốn đăng video quay vali.” Chu Dư vội lấy lòng giải thích, “Em không biết gấp quần áo gọn như chị.”
“Ngu ngốc.” Họa Đường thở dài, rồi ngồi xổm xuống sửa sang lại đồ đạc, “Tổng tài bá đạo đâu thể nào chỉ biết mỗi rửa chén.”
Chu Dư chớp chớp mắt, lắng nghe hết sức nghiêm túc.
“Tổng tài bá đạo còn phải gấp được quần áo nữa, biết chưa?” Họa Đường nói, rồi kéo cô nàng qua cùng học.
Sắc trời ngoài cửa sổ đã tối hẳn. Gió biển cuốn theo mùi mặn của sóng lan tỏa khắp phòng. Họa Đường gấp quần áo xong, vừa chuẩn bị đi thì lại bị Chu Dư kéo tay.
“Vợ à, đêm nay ngủ ở đây có được không?” Vẻ mặt cô nàng như đang khẩn cầu, “Sáng mai tám giờ mới quay, em sẽ ôm chị về sớm.”
“Chu Dư, chỉ một buổi tối thôi mà.”
“Đây là lần đầu tiên em ở biển, em muốn ở bên cạnh chị.”
Họa Đường nghẹn lời, rồi cũng ỡm ờ đồng ý.
Trước khi ngủ, Họa Đường bị dụ mãi mới phản ứng lại.
“Chu Dư, sau này còn lần đầu tiên đi núi tuyết, lần đầu tiên đi cắm trại, lần đầu tiên đến sa mạc nữa chứ gì?”
Cô đã mường tượng ra được cảnh sau này mỗi lần đi du lịch đều có thể nghe được những lí do tương tự từ miệng Chu Dư.
“Cơ mà vợ, em là thật lòng muốn cùng chị trải qua mỗi một cái lần đầu tiên.” Chu Dư kề sát tai Họa Đường, thủ thỉ, “Đến lúc nhớ lại thì chỉ khi có chị cạnh bên, lần đầu tiên mới thật sự có ý nghĩa.”
_____________