Bởi vì virus kiểu mới của nước T lan sang Việt Nam, nhân dân cả nước bị nhốt trong nhà, Văn Ngọc Thu nằm ở nhà tới mức sinh chứng ảo tưởng rồi.
Không đúng!
Bệnh do virus gây ra vốn đã hết từ lâu rồi mà, thế mà tại sao cậu lại thấy cái gì trước mắt vậy chứ?
Trước mắt cậu chính là một cái lỗ chó to vô cùng nằm trên tường, nói là lỗ chó nhưng mà vẫn đủ để một người trưởng thành chui qua. Thế nhưng kỳ lạ ở chỗ chính là căn hộ này của cậu nằm ở trên cao, bên cạnh phòng ngủ chính là nhà tắm, nhưng cho dù có chạy đi chạy lại giữa nhà tắm và phòng ngủ bao nhiêu lần thì cũng không thấy bất cứ cái lỗ nào trên phòng tắm cả.
Chạy qua chạy lại cũng mệt nên cậu quyết định ngồi xuống nhìn cái lỗ trước mắt này chằm chằm.
11 giờ 30 phút
Cậu đã ngồi trước cái lỗ chó này 2 tiếng rồi, lướt tiktok cũng mỏi cả tay hết rồi, vẫn chưa thấy mấy con yêu ma quỷ quái gì gì đó bò ra từ bên trong như trên mấy phim kinh dị cả, nó cứ đen hoắc không một chút ánh sáng nào.
Cảm thấy quá mệt mỏi rồi, nên Văn Ngọc Thu đành phải đặt hợp cơm sườn bì chả, thêm ly trà sữa Phúc Long size L ngồi nhâm nhi. Ngồi lướt điện thoại vài phút thì đồ ăn đã tới nên Đinh Đăng Khoa liền chạy xuống lấy đồ.
5 phút sau cậu tung tăng vui vẻ mở cửa, bước vào phòng định vừa ăn vừa xem cái lỗ chó trong phòng thì Văn Ngọc Thu thấy từ bên trong cái lỗ phát ra một ánh sáng xanh kỳ lạ tỏa ra, hơn nữa còn có những dải khói trắng nho nhỏ bay ra từ bên trong, huyền huyền ảo ảo.
Dựa theo kinh nghiệm xem mấy bộ phim tiên hiệp, thầy pháp các kiểu thì Văn Ngọc Thu lập tức nhìn thử điện thoại của mình. Vừa xem thì đúng như cậu đoán luôn, chính là 12 giờ đúng, là giờ linh thiên mà người ta hay nói.
Trong đầu Văn Ngọc Thu hiện tại chính là đang phân vân giữa việc mình nên chui vào hay không.
Bước từng bước nhỏ đi lại, Văn Ngọc Thu vừa mới ngồi xuống một cái, thì lập tức đã bị hút vào bên trong.
Ánh vào mi mắt chính là một đoạn mây mù lượn lờ, kỳ quái, không lẽ mới chui qua lỗ chó một cái liền chuyển sinh rồi???
Văn Ngọc Thu nhìn sương mù trước mắt dần dần tứ tán mở ra, sau đó xuất hiện một cái cầu đá thật dài, điêu khắc đủ loại hoa văn hoa cỏ, phía dưới cầu là một tầng tầng lớp lớp mây mù quay cuồng, bên trong mây mù còn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Mở to mắt ra nhìn, còn có thể nhìn thấy cung điện trong mây mù như ẩn như hiện.
Cảnh sắc tuyệt mỹ trước mắt đẹp đến khiến người ta hít thở không thông, Văn Ngọc Thu cảm thấy khó mà tin được. Nếu kia là cầu nại hà, vậy cái cung điện sáng chói kia là như thế nào? Bộ nay dưới địa phủ đổi giao diện rồi hả?
Cậu có chút hoài nghi chính mình có phải hay không đang mộng tưởng hão huyền, bèn hít một hơi thật sau véo bản thân một cái...! Đau, đau, đau, xem ra không phải nằm mơ, mà là sự thật. Có điều nơi đây tiên khí dào dạt, mắt thường còn thấy rõ thế này thì chắc không phải là địa phủ đâu ha.
Văn Ngọc Thu móc ra điện thoại trong túi chụp liên tiếp, khung cảnh thần tiên này tùy tiện chụp một tấm còn tưởng rằng mình dùng app chỉnh sửa không đó, cậu cao hứng đến giống như con thỏ nhảy qua nhảy lại.
Đột nhiên, phía sau lưng giống như đụng vào thứ gì, vai bị người ta chụp lấy, một giọng của đàn ông vang lên từ phía sau lưng cậu: "Anh bạn à, nhìn đường xíu đi."
Cậu rùng mình một cái, sợ rằng quay lại chính là một cái mặt người máu me hay là quái vật xấu xí gì đó.
Văn Ngọc Thu từ từ quay đầu lại một cách máy móc như robot chưa được tra dầu.
Một người thanh niên trên người ăn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đóng thùng, chính là kiểu nhân viên công sở gương mẫu, bên hông còn có treo một vật trông giống như lệnh bài trong phim, đôi mắt cong cong như đang cười, thân hình lại to lớn lạ thường.
Có điều khuôn mặt vốn như đang cười lại cứng đờ lại, đôi mắt trợn trừng, giọng nói như sấm ngang tai: "Người thường như ngươi sao lại lên được đây hả? Mau nói đi!"
Văn Ngọc Thu tiện thể lưu lại đoạn video lúc nãy quay xong, "Tui hiện tại liền trở về." Cậu nói xong tức tốc chạy về phía lỗ chó khi nãy.
Chu Văn Khoan tức Độc Cước Sơn Triều [1] nhìn về hướng cậu chạy đi, vôi nói: "Ngươi chờ một chút."
...
Tiên nhân kêu cậu đứng lại, cậu nào dám đi, Văn Ngọc Thu ngoan ngoãn đứng lại.
"Mau nói cho ta biết tại sao ngươi lại lên được đây!"
Cậu run rẩy, lắp bắp trả lời: "Lỗ... lỗ... chó."
Độc Cước sơn triều nhìn kẻ phàm nhân đang run run rẩy rẩy trước mặt, mày nhíu chặt, giọng nói càng thêm nghiêm nghị: "Ăn nói cho rõ ràng!"
Cậu giật bắn người như con mèo xù lông sợ hãi, cố lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu.
"Là hôm nay ở nhà đột nhiên phát hiện có một cái lỗ, tôi vô tình bị hút vào nơi này."
Chu Văn Khoan nhìn thẳng vào Văn Ngọc Thu, phát hiện tên này tâm tư trong sạch không có ý xấu, vốn dĩ Độc Cước sơn triều hắn chỉ cần nghe tên thì bọn quỷ đã sợ, nói gì đến việc đứng trước mặt hắn đây mà tâm tư xấu xa giấu kín được chứ: "Vậy ngươi đến từ nơi nào? Lại tên họ là gì?"
Cái gì? Văn Ngọc Thu thấy vị thần tiên hung hãn này dần bình ổn lại, lập tức lau khô nước mắt trong lòng mà sống lại: "Tôi đến từ Quy Nhơn tỉnh Bình định, hiện nay sinh sống ở Sài Gòn, tên là Văn Ngọc Thu."
Chu Văn Khoan thầm nghĩ, vừa nghĩ vừa bấm tay tính toán, từ thuở Hồng Hoang sơ khai, lại đến trời cao vũ trụ sao băng hủy diệt, hắn cũng chưa tính ra mệnh cách của người này.
Mặc dù trách nhiệm của hắn không nằm ở việc cai quản mệnh của con người nhưng cũng có khả năng tính toán tầm tầm như thế nào cái tên phàm nhân này lại không tìm ra mệnh cách? Không được, phải hỏi lại Thổ Địa ở nhà tên này mới được.
Chu Văn Khoan bỏ qua việc tính mệnh cách cho Văn Ngọc Thu, nhìn cậu: "Mau dẫn ta đến cái lỗ mà ngươi nói đi."
Nói rồi hai tay hắn làm một thủ thế gì đó, bỗng nhiên thân mình hắn chia ra làm đôi, Văn Ngọc Thu nhìn thấy mà phát khiếp xém ngất đi, thì một bên nửa thân trên mọc nửa thân dưới, còn nửa thân dưới được chia ra mọc thêm nửa thân trên.
Thật ra vốn dĩ trước đây hắn chia nửa thân mình thì hai bên thân vẫn cứ như vậy mà hoạt động bình thường, vốn không cần nửa thân còn lại. Thế nhưng từ khi Ngọc Hoàng phong thần thì hắn chỉ còn cách biến hóa thêm nửa còn lại nếu không mỗi lần đánh nhau với yêu quái đều bị những vị thần thánh khác chê sợ vì mất thẩm mỹ mất.
Nhìn hai tên cao lớn trước mắt, Văn Ngọc Thu hoảng loạn cả lên, nhưng cũng cảm thấy mới lạ vì lần đầu tiên thấy cảnh kì diệu như thế này.
Chu Văn Khoan ra lệnh cho phân thân của mình đi tìm Thổ Địa của Văn Ngọc Thu hỏi chuyện, còn bản thân thì đi theo Văn Ngọc Thu đến cái lỗ trời kia.
Chu Văn Khoan vung tay lên, một trận gió nhẹ lạnh lạnh thổi qua, liền hướng phía trước mà đi.
Văn Ngọc Thu được Chu Văn Khoan cấp theo mà dẫn đường, nhìn thấy cảnh đẹp xung quanh, đôi lúc còn thấy mấy tiên nữ mặc đồ kiểu cổ phục Việt cách tân váy ngắn.
Đột nhiên hai người mặc nguyên một bộ màu đen trông cứ như là Men in black bản thiên đình, bên hông còn mang theo một lệnh bài, hai chữ thiên binh khắc họa chạm nổi vô cùng rõ ràng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cậu, thiếu chút nữa khiến cậu gớt nước mắt.
Khí thế tiên nhân gì gì đó của mấy người làm ơn thu lại đi mà, người thường như tui chịu không nổi đâu!
Hai thiên binh trăm miệng một lời nói: "Phàm nhân lớn mật dám lên Thiên cung."
Độc Cước sơn triều bước lên trước mặt Văn Ngọc Thu che chắn, thấy là hắn nên hai thiên binh dừng bước lại nhưng vẫn khăng khăng muốn bắt lấy cậu.
"Xin Độc Cước Sơn Triều tránh ra, để hai chúng ta có thể làm việc."
Đang chuẩn bị tiến lên giải thích, hai thiên binh kia đã đem Văn Ngọc Thu bắt lấy ném xuống dưới cây cầu ban nãy.
Văn Ngọc Thu rưng rưng nước mắt tạ biệt Thiên cung, chỉ cảm thấy cả người như là mất đi trọng tâm dường như rơi xuống, không nghĩ tới lúc còn sống còn có thể cảm nhận được cảm giác nhảy lầu, hơn nữa còn phê như vậy.
Cậu la lên "A a a!" một trận thét chói tai, tay chân như em bé đang tập bơi mà vùng vẫy trong không khí.
Đột nhiên cách đó không xa một ánh sáng lóe qua, phía sau lưng như bị cấp lên như diều hâu ngậm gà hướng lên trên mà bay, Văn Ngọc Thu dùng một tia lý trí cuối cùng quay đầu nhìn thoáng người qua cứu cậu, thế mà là một người đàn ông lưng hùm vai cọp, hàm én, mắt phượng, mày ngài, đôi vai như có thể đỡ trăm cân đá rắn, khuôn mặt chỉ cần nhìn vào chính là nghiêm nghị, hùng dũng, mặc trên mình một bộ đồ trông có vẻ như thời Hùng Vương, toàn thân xăm mình, thậm chí là trên mặt, bên hông giắt một thanh kim đao.
Dù sao một chốc một lát dùng hết cuộc đời này học được từ ngữ tốt đẹp tới hình dung vẻ ngoài của hắn cũng không thể được, đều cảm thấy thập phần vô lực.
Văn Ngọc Thu cho đây không phải loại hình cậu thích, nhưng khi thấy vị thánh nhân này, chính là không mê trai cũng không nhịn được khen một tiếng.
Chu Văn Khoan vừa định nhảy xuống đi cứu Văn Ngọc Thu, không ngờ lại bị Y Sơn Linh Tích Đại Vương [2] giành trước.
Hùng Linh Công- tức Y Sơn Linh Tích Đại Vương đem Văn Ngọc Thụ tùy tiện ném qua một bên, hắn ánh mắt sắc bén thâm thúy, khiến cho người ta một loại cảm giác áp bách rất mạnh, "Ngươi một phàm nhân làm sao lên được Thiên Đình?"
Hai thiên binh thấy đế quân giá lâm, vội hành lễ: "Mạt tướng bái kiến Y Sơn Linh Tích Đại Vương."
Độc Cước Sơn Triều cúi người chào hỏi, Y Sơn Linh Tích Đại Vương là người cai quản thiên binh, đứng dưới Phù Đổng Thiên Vương chuyên quản lý an nguy cho Thiên Đình.
Văn Ngọc Thu dù sao cũng là phàm thai, bị Y Sơn Linh Tích Đại Vương ném như vậy, cảm giác xương cốt đều phải nứt ra, cậu một tay nâng eo, nhịn đau một hồi lâu, mới run rẩy hai chân đứng lên.
Từ từ! Như thế nào ngày hôm nay trong vòng một ngày lại gặp hai đại boss là như thế nào?
Văn Ngọc Thu suy nghĩ đến xuất thần. Liền bị giật mình bởi giọng nói hùng hậu của Hùng Linh Công.
"Ban nãy ta thấy phân thân của Độc Cước sơn triều đi ngang qua, liền hỏi chuyện mới biết được sự tình. Không biết ngài dự định làm gì?" Hùng Linh Công phất tay để hai thiên binh kia lui xuống, rồi quay sang hai người vừa hỏi chuyện Chu Văn Khoan vừa nhìn vào Văn Ngọc Thu.
Chu Văn Khoan chậm rãi nói: "Ta dự định sẽ để cho người phàm này dẫn đường đến lỗ trời kia xem xét. Sau đó mới bẩm lên Ngọc Hoàng."
"Được, vậy chúng ta cùng đi đi."