Tĩnh Di bối rối không biết nên trả lời như thế nào, cô lúng túng vén mái tóc của mình lên vành tai
"Chị đang đùa hay thật đấy ạ?"
Lạc Uyển nói với giọng nghiêm túc:"Chị nói thật đấy, đùa với em làm gì cơ chứ"
Tĩnh Di băn khoăn không biết nói gì nên im lặng suy nghĩ, Lạc Uyển lại tiếp lời
"Chị đã phải suy nghĩ mới nói với em điều này, không phải tùy ý mở miệng nói lung tung. Chị đơn thân sống một mình trong căn nhà này, trong lòng lúc nào cũng không khỏi trống vắng, người thân bạn bè không có chỉ có mỗi mình em là người thân duy nhất của chị, lúc nào chị cũng một mình đến người trò chuyện cùng cũng không có thật sự rất nhàm chán. Chị đoán không nhầm thì em cũng giống chị"
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi đáp:"Chị cho em thời gian để suy nghĩ được chứ? Vì chuyện này không thể tùy tiện được"
Lạc Uyển mỉm cười:"Được chứ, em cứ suy nghĩ rồi nói quyết định của mình với chị"
Tĩnh Di gật đầu không biết nói gì thêm Lạc Uyển đứng dậy quay mặt về phía Tĩnh Di nói:"Em nằm xuống ngủ một chút đi, lát nữa đến giờ chị sẽ gọi em dậy"
Tĩnh Di gật đầu nằm xuống nhắm mắt lại, Lạc Uyển đi đến bàn máy tính rồi tiếp tục xem công thức pha chế. Tĩnh Di nhắm mắt nhưng thật chất lại không ngủ được, cô suy nghĩ lời đề nghị của Lạc Uyển. Thật ra điều đó cũng tốt, cả hai không phải cô đơn còn có cơ hội để gần với nhau hơn nhưng còn nhiều thứ lại không được tiện cho lắm, nên cần phải suy nghĩ kĩ càng rồi mới đưa ra quyết định.
Cô thiếp đi được một lúc rồi giật mình tỉnh dậy, cô ngồi dậy dụi mắt nhìn đồng hồ thì thấy Lạc Uyển đã ngủ gục trên bàn máy tính. Cô nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Uyển không kìm lòng mà lại gần hơn, đến gần cô vén mái tóc xoã dài của Lạc Uyển vào vành tai rồi nhìn kĩ lại từng đừng nét trên gương mặt của Lạc Uyển. Đúng thật không thể nào mà chê được, với nhan sắc này thì khối đàn ông có thể chết dưới tay cô, bỗng nhiên khoé miệng Tĩnh Di bỗng nhếch lên, tim đập nhanh hơn, lòng ngực bỗng cảm thấy ấm áp. Cảm giác này là thế nào?
Cô đi lại ghế sofa một cách nhanh chóng, lúng túng vỗ vỗ mặt mình để trấn tĩnh lại bản thân. Cảm giác này không phải là cô chưa từng trải, nhưng làm sao nó có thể xảy ra với một người phụ nữ được? Chắc là có sự nhầm lẫn ở đây, chỉ là do Lạc Uyển quá ân cần với cô nên mới có loại cảm giác này
Mắt của cô không quản được cứ liên tục nhìn về phía Lạc Uyển. Lâu lâu lại giật nảy mình, lâu lâu trong lòng lại xốn xang. Bỗng Lạc Uyển thức giấc, cô nhìn sang sofa thấy Tĩnh Di đang ngồi trơ người ra nhìn về phía mình. Cô lại gần Tĩnh Di, hỏi:
"Em sao thế?"
Tĩnh Di hoàn hồn bối rối đáp:"À..em..em.."
"Em làm sao?"
"Em không sao hết, đến giờ đi làm rồi thôi chị đi chuẩn bị đi"
"Được rồi, ngồi đợi chị một lát sẽ xong ngay thôi"
Lạc Uyển chạy vội lên lầu để chuẩn bị không để Tĩnh Di phải chờ đợi lâu. Còn Tĩnh Di chỉ cần lấy túi xách đeo lên người là xong, Lạc Uyển đã chuẩn bị xong bước xuống trên tay cầm một chiếc áo khoác đi đến gần và chìa ra trước mặt Tĩnh Di
"Em mặt tạm áo khoác của chị đi"
Tĩnh Di mỉm cười đón nhận, Lạc Uyển vơ tay lấy cái áo khoác ban nãy được treo chung với túi xách của Tĩnh Di mặc lên người, cô thấy vậy cũng liền mặc theo. Cả hai cùng đi ra ngoài, Lạc Uyển khoá cửa cẩn thận rồi chở Tĩnh Di đến tiệm
....
Đến nơi, Tĩnh Di bước xuống xe tạm biệt Lạc Uyển rồi đi vào trong. Lạc Uyển chợt nhớ ra liền gọi Tĩnh Di lại nói:
"Em có wechat không?"
Tĩnh Di gật gật lấy điện thoại từ trong túi của mình ra đưa mã cho Lạc Uyển. Cô cười tủm tỉm đáp
"Chị cảm ơn thôi em đi làm đi"
Tĩnh Di vui vẻ gật đầu rồi đi vào trong chỗ làm việc. Lạc Uyển thì vui vẻ khi có được wechat của Tĩnh Di nên tích tốc chạy về nhà...