Bạch Long đưa cô lên phòng riêng, ánh mắt anh ta thoáng qua vẻ bí hiểm
Khi cô không để ý, anh ta lặng lẽ lấy từ túi áo một lọ thuốc nhỏ màu trắng, cẩn thận nhỏ hai giọt vào cốc nước trên bàn
Nhìn cốc nước, anh ta nhếch môi cười nhạt rồi nhanh chóng cất lọ thuốc đi, bưng cốc nước đến trước mặt cô
“Cô uống nước đi"
“Cảm ơn"
Lâm Hân Nghiên lịch sự nhận lấy, nhưng thay vì uống, cô thoáng ngừng lại, ánh mắt lướt qua anh ta đầy cân nhắc
“Phải rồi, Bạch tổng"
Giọng cô nhẹ nhàng nhưng mang chút thăm dò. “Cách mà anh nói sẽ giúp đôi bên vẹn cả đôi đường là gì thế?”
“Không vội.” Anh ta mỉm cười, ánh mắt sâu khó lường
"Chuyện làm ăn phải bàn bạc kỹ. Cô uống nước đi"
Lâm Hân Nghiên khẽ gật đầu, môi nở một nụ cười lịch thiệp
Cô nâng cốc nước lên nhưng chưa kịp uống, chuông điện thoại vang lên làm cô phải đặt cốc xuống
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát"
Bạch Long thoáng nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giấu đi sự khó chịu, chỉ gật đầu
“Alo"
Giọng trợ lý vang lên ở đầu dây bên kia
“Lâm tổng, lát nữa cô có một cuộc họp"
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đến"
Cúp máy, cô quay lại nhìn anh ta
“Bận rộn quá nhỉ, Lâm tổng?” Bạch Long hỏi, vẻ mặt tỏ ra thân thiện nhưng ẩn giấu sự khó chịu
“Phải, rất bận. Vì vậy chúng ta nói ngắn gọn thôi. Cách anh nói vẹn cả đôi đường là gì?”
Bạch Long đặt ly nước xuống bàn, ánh mắt sáng lên vẻ quyết đoán “Chúng ta kết hôn đi"
Lâm Hân Nghiên ngẩng người “Kết hôn?”
“Hân Nghiên, cô biết rõ bố cô luôn muốn cô lập gia đình sớm
So với việc phải đi xem mắt người lạ, chi bằng lấy tôi. Chúng ta quen biết lâu năm, hai gia đình cũng có giao tình sâu sắc
Hơn nữa, nếu kết hôn, địa vị của cả hai bên công ty đều được nâng cao. Đôi bên đều có lợi.”
“Nhưng chúng ta không có tình cảm"
“Ai nói kết hôn nhất định cần tình cảm? Tôi giúp cô đạt được mục tiêu của mình, cô giúp tôi đạt được mục tiêu của tôi. Đó chẳng phải là cách vẹn cả đôi đường sao?”
Lâm Hân Nghiên trầm tư suy nghĩ cô cảm thấy ngoài Lục Phong ra cô đều không thấy ai vừa mắt hazzzz
Lâm Hân Nghiên xách túi đứng dậy
“Xin lỗi, hợp tác thì tôi đồng ý, nhưng kết hôn thì không thể"
Nói xong, cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Nhưng đi chưa được mấy bước, cô cảm thấy cơ thể có chút bất thường
Mắt cô mờ đi, tay phải chống lên tường để giữ thăng bằng
“Cô nghĩ cô có thể rời khỏi đây dễ dàng như vậy sao, Lâm tổng?” Giọng nói của Bạch Long trở nên lạnh lùng, sắc bén
“Anh... đã làm gì?” Cô cố gắng trấn tĩnh. “Tôi... tôi chưa uống nước mà"
Bạch Long bật cười, ánh mắt đầy vẻ thâm hiểm
“Hahaha, cô thông minh thật, đoán được trong nước có vấn đề. Nhưng cô nghĩ tôi lại dễ dàng để tuột mất một con mồi như cô sao?
Trong căn phòng này có một loại hương, chỉ một lát nữa thôi nó sẽ khiến cô trở nên phấn khích ngay thôi"
Vừa nói, anh ta vừa tươi cười tiến đến gần, khiến Lâm Hân Nghiên loạng choạng lùi về sau
Cùng lúc đó, Lục Phong đã chạy như điên tìm kiếm cô
Đứng trước hành lang dãy phòng, anh sốt ruột gõ cửa từng căn
Đột nhiên, một tiếng “Ầm!” vang lên. Cánh cửa bật mở, Bạch Long ôm đầu đầy máu lao ra ngoài
Lục Phong giật mình, thoáng chững lại, ánh mắt liếc về phía người đàn ông lảo đảo chạy về hướng anh đứng
Anh bắt mấy cổ áo anh ta, gầm lên "Cô ấy đâu?"
Anh ta ôm đầu chỉ về hướng ngược lại, Lục Phong đẩy anh ta ra lao về phía căn phòng mà Bạch Long chỉ.
\#Yio