Phòng khách, Âu Bắc Tuyết nhìn chăm chú Mặc Âu.
Cô thở dài, rót cho bác gái tách trà hoa nhài.
‘‘Bác cứ thoải mái hỏi đi ạ’’
Âu Bắc Tuyết đến lúc này thì đã không nhịn được một bụng câu hỏi nữa rồi, lập tức tuôn ra một tràng:
"Hai đứa quen nhau lâu chưa? Thằng quỷ đó dụ dỗ con như thế nào? Hai đứa sống chung có hòa hợp hay không? Nó có bắt nạt con không?..’’
Mặc Âu day trán: “Để từ từ con kể cho bác nghe”
Chứ cứ theo kiểu này thì chưa đợi cô trả lời xong thì cổ cô cũng đã mất tiếng luôn rồi.
Vì thế, mọi chuyện trước kia từ khi hai người vô tình gặp gỡ cho đến lúc trở về sống chung đều được kể cho Âu Bắc Tuyết.
Tất nhiên cô sẽ không dại dột khi tự nhận mình là người dụ dỗ anh.
Cô đẹp chứ cô đâu có ngu!
Âu Bắc Tuyết sau khi nghe hiểu mọi chuyện thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ôi ông trời độ lượng!
Cuối cùng bà cũng đợi được đến ngày nhìn thằng con trai quý hóa của bà biết yêu là cái gì rồi.
Âu Bắc Tuyết ngồi dịch lại gần Mặc Âu, cầm tay cô khẩn cầu nói:
"Hay con kết hôn với thằng bé luôn đi, chứ bác sợ hàng ngày phải nhìn cái bộ mặt xám xịt như quỷ đòi mạng ấy thì cũng lão hóa mà tèo sớm cho xem’’
Mặc Âu mím môi: “…”
Một lát im lặng hồi lâu, Mặc Âu mới mới miệng khéo léo nói:
"Kết hôn là chuyện trọng đại cả một đời. Dù bây giờ bọn con đang trong quan hệ yêu đương, nhưng vẫn chưa hiểu rõ hết đối phương, cũng chưa thể hiểu rõ được tình cảm hiện tại của mình là gì. Cho nên con nghĩ phải đợi thêm một thời gian nữa xem biểu hiện của anh ấy như thế nào’’
Âu Bắc Tuyết dường như bị thuyết phục mà nghiêm túc gật đầu: "Vậy được rồi! Bác cũng không muốn ép con nữa. Con quyết định thế nào thì chính là thế nấy, bác hoàn toàn ủng hộ’’
Mặc Âu mỉm cười ngọt ngào: “Cảm ơn bác gái”
"Aiza! Xem con đi, cứ khách sáo mãi’’
Lúc này từ trong phía phòng bếp vọng ra âm thanh của Hàn Thiên Nhược: "Đồ ăn chuẩn bị xong rồi, hai người vào ăn thôi’’
Mặc Âu nhanh nhảu kéo tay Âu Bắc Tuyết vào phòng bếp, vừa đi vừa ca: “Hôm nay cháu sẽ cho bác xem tài nấu nướng của đầu bếp mới nhà cháu”
Bước vào phòng bếp, hai người thấy trên bàn ăn bày ra đầy đủ món ăn, ba mặn hai chay. Màu sắc của từng món ăn trông vô cùng bắt mắt, mùi hương tỏa ra thơm ngào ngạt.
Âu Bắc Tuyết hết sức ngạc nhiên, không ngờ con trai bà còn biết nấu ăn.
Mặc Âu ga lăng kéo ghế cho bác gái: “Bác ngồi đi ạ”
Còn bên này thì Hàn Thiên Nhược lại kéo ghế cho Mặc Âu.
Âu Bắc Tuyết nhìn hành động nhỏ nhặt mà tinh tế này của con mình thì méo môi.
Quả nhiên con trai lớn rồi, chưa có bạn gái cũng quên mẹ, có bạn gái rồi lại càng bỏ mặc người mẹ này.
Người mẹ đáng thương nhất là tôi chứ ai! Huhuhh!!!
‘‘Nào bác, bác ăn thử món này xem. Ngày nào con cũng ăn nhưng lại không bao giờ ngán’’
Đó không phải là món gì lạ lẫm mà chính là sườn xào chua ngọt.
Âu Bắc Tuyết cầm đũa, gắp miếng sườn bóng loáng đẹp mắt bỏ vào miệng.
Ừm! Ngon thật.
Bỏ vào miệng liền tan ra một hương vị ngọt nhưng không ngấy.
Để nấu được đến trình độ này thì chắc đã phải luyện tập qua rất nhiều lần.
Bà nếm thử từng món, từng món một. Tuy không được hoàn hảo như các món ăn sơn hào hải vị, nhưng lại chan chứa hương vị ấm áp của gia đình.
Một thứ hương vị mà cả đời bà chưa từng cảm nhận được sau khi kết hôn.
Hốc mắt bà đột nhiên đỏ hồng.
‘‘Mẹ sao thế?’’
Hàn Thiên Nhược tuy tập trung gắp thức ăn bỏ vào bát của Mặc Âu, nhưng thỉnh thoảng cũng gắp cho bà mấy món bà thích.
Âu Bắc Tuyết lấy tay lau mắt, cười hiền nói: “Không sao! Chỉ là đột nhiên cảm thấy mẹ già rồi”
Sợ già rồi, không còn được nhìn thấy con cháu được mấy năm nữa…
Hàn Thiên Nhược nói như đúng rồi: “Thì mẹ già rồi thật mà”
Vốn đang còn cảm động vì thấy con trai đã giống người hơn một chút, lại nghe thằng con nói vậy thì lạnh người.
Âu Bắc Tuyết khinh khỉnh mắng: “Thằng quỷ! Có đứa con nào nói mẹ mình như thế không?!”
Hàn Thiên Nhược đáp cụt ngủn: “Có con”
Âu Bắc Tuyết tức đến phụt máu: “…”
Mặc Âu ngậm đũa nhìn hai mẹ con đấu khẩu miệng thì cạn lời.
Quả nhiên là mẹ con ruột!
Không thể sai vào đâu được!