Hứa Diệp không biết mình có nhìn nhầm hay không nhưng lúc nghe cái tên này từ miệng cô, thân thể Đình Văn giật nảy một cái mới quay lại nhìn cô.
“Con hỏi vị này làm gì?”
“Ba nghĩ xem, công ty Thiên Dương kia còn không to bằng công ty của chúng ta, vì lí do gì mà Lasma lại hợp tác với họ?”
“Nói xằng nói bậy! Ai nói với con là tập đoàn Thiên Dương kia nhỏ hơn công ty chúng ta.”
“Không phải công ty kia ở thành phố A Trung Quốc sao? Con thấy trên báo rồi, đâu có to bằng chúng ta.”
Đình Văn cười khẩy: “Đó là mặt họ muốn người ngoài nhìn thấy, nhưng thực chất đó chỉ là phần tử nhỏ thôi. Thiên Dương nắm trong tay nhiều cổ phần của các công ty khác, sở hữu nhiều cơ sở hạ tầng cao cấp, thậm chí còn mở nhiều chi nhánh phân chia theo từng mảng ngành khác nhau, tên gọi của mỗi nhánh vì thế mà cũng khác biệt.
Con đừng nghĩ Thiên Dương nhỏ bé, ta đã từng nghe mọi người trong giới đồn thổi công ty đó thực chất là một con bạch tuộc khổng lồ, thâu tóm tất cả các giới, liên đới với chính trị, quân sự, kinh tế và cả bên mảng thế giới ngầm nữa. Tốt nhất là con nên tìm hiểu kĩ trước khi phán xét bất cứ ai, có thể họ sẽ không giống như con tưởng tượng đâu.”
Nói xong, Đình Văn đỡ vợ nhà mình lên phòng nghỉ ngơi, để lại Hứa Diệp ngồi một mình trầm tư.
…
Biệt phủ Mặc gia.
“Ba, mẹ!”
Mặc Âu nhún nhảy bỏ Hàn Thiên Nhược phía sau chạy lại phía hai người trung niên một nam một nữ. Trông họ còn rất trẻ.
“Chào cô bé, cô đi đâu mà bị lạc vào đây?” Người nói là người phụ nữ trung niên.
“Con đi chu du khắp thiên hạ, hôm nay đem bạn trai về ra mắt ba mẹ.” Mặc Âu kéo lấy tay Hàn Thiên Nhược sát lại gần cô.
“Bạn trai?” Hai người lớn không hẹn mà cùng nhau nhìn Hàn Thiên Nhược dò xét từ đầu đến chân, từ chân đến đầu.
“Chào bác trai, bác gái. Con là Hàn Thiên Nhược, bạn trai Mặc Âu, cháu trai của ông Âu Dương Phong.”
“Con là thiếu gia nhà Âu Dương gia à?” Mặc Niên Kiệt ngạc nhiên hỏi lại.
“Vâng ạ.”
“Nói gì thì chút nữa nói cũng được, có ai cướp mất lời nói của ông đâu. Chúng ta vào nhà trước rồi nói. Đi thôi hai con.” Kiều Khả Sênh, phu nhân Mặc gia lên tiếng, kéo tay Mặc Âu cùng Hàn Thiên Nhược vào nhà.
Phòng khách sáng choang giờ đây có bốn người.
“Nào, uống trà đi các con. Không ngờ cháu trai nhà Âu Dương anh tuấn rạng ngời như vậy, con bé nhà ta thật tinh mắt.” Khỏi phải bàn về độ ăn nói khéo léo của Kiều Khả Sênh khi bà là nhị tiểu thư của gia tộc nổi tiếng Kiều gia lấn sân cả mảng chính trị lẫn quân đội.
“Trước khi tới đây con còn tự hỏi không biết đại mỹ nhân nào đã sinh ra được tiểu mỹ nhân Mặc Âu xinh đẹp bức người như vậy. Quả nhiên bác là một tuyệt sắc giai nhân.” Hàn Thiên Nhược có dịp trổ tài dụ người.
“Ài… thằng bé này thật là dẻo miệng.” Kiều Khả Sênh thích mắt nhìn hai đứa ngồi cạnh nhau vô cùng hợp đôi.
Mặc Âu đập nhẹ vào tay Hàn Thiên Nhược nhìn Mặc Niên Kiệt hỏi: “Ba muốn hỏi chuyện gì à? Từ đầu buổi đến giờ con thấy ba cứ nhìn bạn trai con mãi, ba định ấp ủ âm mưu gì với anh ấy?”
Mặc Niên Kiệt chẳng thèm để ý đến ý tứ trêu đùa của con gái, mặt lộ vẻ suy tư xoa cằm nhìn về phía Hàn Thiên Nhược: “Hình như chúng ta đã từng gặp nhau rồi thì phải, ta nhìn con có chút quen mắt.”
Hàn Thiên Nhược cười giả lả nói: “Đúng là bác nhớ không nhầm, chúng ta từng có cơ hội kí kết hợp đồng tại công ty Thiên Dương.”