Ngôi nhà được xây san sát, nhiều căn xây tách biệt, nối với nhau bằng một hành lang dài có mái che như thời trung cổ. Tổng thể mà nói, ngôi nhà này được thiết kế theo phong cách thời xưa, mang lại sự hoài cổ, ấm cúng mà không kém phần hiện đại với hệ thống đèn điện sáng loáng, đài phun nước tự động, cùng hồ bơi, ao câu cá…
“Về nhà rồi, chúng ta vào thôi.”
Mặc Âu chần chừ nhìn ngôi nhà trước mắt mà anh gọi là nhà cưới, không biết có nên vào hay không.
“Em không muốn vào cũng không sao, ngồi trong xe đợi anh, anh vào một chút lại ra ngay.”
Hàn Thiên Nhược nói một tông giọng không khác mọi ngày là mấy, nhưng cô tiếp xúc với anh nhiều như vậy, làm sao có thể không nghe ra được sự buồn bã trong đó.
Nhìn bóng lưng anh thẳng tắp, cường tráng, giờ phút này có chút cong, tiu nghỉu đầy ủ rũ. Cô nghĩ hẳn là anh đang buồn lắm, nhà này anh đã tốn bao nhiêu công sức chuẩn bị thiết kế đến chọn địa điểm rồi bắt đầu xây dựng.
Bao nhiêu công đoạn đó đã đủ thấy anh công tâm như thế nào cho tương lai của hai người rồi. Nhưng bây giờ cô lại không chịu đón nhận nó, anh không tủi thân mới lạ.
“Thiên Nhược!” Đột nhiên cô ngóc đầu ra khỏi cửa kính xe kêu lớn. Hẳn là vì cô kêu quá đột ngột mà Hàn Thiên Nhược giật mình, run người một cái mới quay lại nhìn cô.
“Anh không mở cửa xe cho em à?” Cô cười ngọt ngào đánh mắt xuống cửa xe.
Hàn Thiên Nhược hiểu ý, niềm hạnh phúc trào dâng, đi như chạy đến mở cửa, tự nhiên nắm tay cô bước vào ngôi nhà chính anh tự thiết kế cũng như lựa chọn được địa điểm đắc địa này.
Vốn lúc đầu, anh đang lấn cấn ở việc nên xây dinh thự hay ngôi nhà này, cho đến hôm nay anh cảm thấy khả năng thấu tình đạt lý của mình thật tuyệt vời. Đặc biệt hơn là cô gái sẽ ở cùng anh trong ngôi nhà này cả đời thích nó. Còn gì có thể hạnh phúc hơn được nữa.
Khoảng sân được bao bọc bởi từng thanh sắt cao dài kiên cố, bước qua cánh cổng lớn, ngôi nhà nhỏ bé ẩn giữa khu rừng trúc dần lộ rõ từng nét vẽ trước mắt cô. Ngôi nhà khá đơn giản với màu xanh nhạt của trúc, mái nhà màu nâu đất, vô cùng hợp mắt với khung cảnh thế ngoại đào nguyên xung quanh. Đi dọc theo con đường được rải nghìn viên sỏi nhỏ nhiều màu, cô quan sát xung quanh, càng nhìn càng bị vẻ đẹp diễm lệ làm cho kinh ngạc mà mở to mắt.
Hoa cỏ, vườn rau, ao cá đều đủ cả, thích hợp cho sau này về già nghĩ dưỡng. Nhưng cô lại không ngờ, ở đây thế mà lại có cả sân bắn súng.
“Đi thôi, hôm nào rảnh đưa em tới đây chơi mấy khẩu súng anh mới mua.” Hàn Thiên Nhược cầm tay cô bước vào nhà.
“Ối! Không ngờ anh thích đọc sách như vậy đấy.”
Mặc Âu há hốc miệng nhìn gian phòng khách bao quanh đều là kệ để sách, mà cái kệ này chạm đến nóc nhà cao năm mét luôn.
Hàn Thiên Nhược không biết thế nào mà nhìn đống sách trên kệ xong lại cười vênh váo ra mặt: “Em lại đó chiêm ngưỡng đống sách anh mới mua về đi, em sẽ bất ngờ cho xem.”
Cô khó hiểu lầm bầm “Sách anh mua thì có gì mà bất ngờ cơ chứ” nhưng vẫn tò mò tiến lại gần kệ sách sát cửa ra vào nhất.
OMG!!!
“Bảo bảo, em yêu anh quá đi thôi.”
Hai mắt Mặc Âu tỏa sáng hơn cả mặt trời nhìn đống tiểu thuyết ngôn tình trên kệ, tất cả đều là tiểu thuyết, đều là truyện mà cô thích đọc nhất trần đời.
Hàn Thiên Nhược được một hồi tự đắc, mũi đã muốn vểnh cao lên tận trời xanh đón gió: “Thế này đủ điều kiện làm chồng em chưa?”