Vô Thường

Chương 977: Các ngươi đã đến tuổi gả chồng rồi



Lúc ngưng thần nhìn qua, tất cả mọi người cảm giác mình có chút hoa mắt, Đường Phong vẫn đứng ở nơi đó, nhưng hắn không còn là người nữa, mà là một cây cung được kéo căng dây.

Không có sát cơ, không có khí tức, nhưng lại làm cho người ta vô duyên vô cớ sinh ra cảm giác nguy cơ và như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.

Thần sắc Âu Dương Vũ ngưng trong đến cực điểm, tuy hắn nhìn thấy Đường Phong rất rõ, nhưng lại không cảm thụ được chút động tĩnh của hắn, khí tức quỷ dị kia tràn ngập bốn phía, làm cho hắn không cách nào đoán được bước tiếp theo Đường Phong sẽ làm cái gì.

Đang lúc Âu Dương Vũ do dự không thôi, Đường Phong đã động.

Hắn lấy một thanh ám khí xinh xắn ra, tiện tay điểm một cái, nó liền phiêu phù trước mặt. Đúng vậy, là phiêu phù trước mặt Đường Phong, Đường Phong đã không cần dùng tay cầm lấy nó, cũng không dùng thứ gì để chèo chống nó, nhưng nó lại không rơi xuống mặt đát, ám khí nắm thẳng vào Âu Dương Vũ, mũi nhọn lóe ra hào quang.

- Âu Dương tiên sinh cẩn thận!

Đường Phong dặn dò một câu.

Âu Dương Vũ như lâm đại địch, lui về phía sau, vừa lui vừa run run trường kiếm, những đạo kiếm vòng vừa chống lại Vô Cấp King Mang Kiếm lại xuất hiện.

Loong coong một tiếng, ám khí đang phiêu phù trước mặt Đường Phong bắn ra một cái thật mạnh, dù là tốc độ, hay là uy lực, so với Vô Cấp Kinh Mang Kiếm vừa rồi, không kém nhau bao nhiêu.

Từ đầu đến cuối, thân thể của Đường Phong không nhúc nhích lấy một cái, chẳng qua là lấy một thanh ám khí từ trong Mị Ảnh không gian ra mà thôi.

Nhưng không có người nào hiểu làm cách nào mà Đường Phong lại phóng ám khí đi được, nhưng lực sát thương cực lớn.

Đây là công lao của Ngự Thần! Sau khi chuôi Thần binh này được Đường Phong thu phục, liền dung nhập vào trong thân thể Đường Phong, cung là người, người là cung!

Cái khom lưng của hắn vừa rồi là kéo dây cung, phối hợp với trước đây Đường Phong tu luyện ra thủ pháp dùng cương khí khu động ám khí, chẳng khác nào Ngự Thần bắn chuôi ám khí này ra ngoài.

Uy lực của Thần binh ai có thể xem thường chứ?

Âu Dương Vũ vừa lui vừa bố trí kiếm vòng, nhưng lúc này lại không chịu nổi một kích, ám khí bay qua, tất cả kiếm vòng bị nghiền nát, không hề gặp trở ngại bay về phía ngực Âu Dương Vũ.

Không khí sền sệt, kiếm chiêu ngưng trọng, nhưng không cách nào ngăn cản hoặc làm chệch lộ tuyến của ám khí, chẳng qua chỉ làm cho tốc độ của ám khí chậm lại một chút mà thôi.

Trong nháy mắt, kiếm thế của Âu Dương Vũ bị phá, ám khí vọt tới trước mặt một trượng, con mắt Âu Dương Vũ mở lớn, không kịp bố trí kiếm vòng, Âu Dương Vũ đành phải uốn éo thân thể, lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Ám khí chỉ sượt qua quần áo của hắn, làm cho toàn thân Âu Dương Vũ đổ mồ hôi lạnh.

Tất cả mọi người ngây người, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Đường Phong.

Tất cả mọi người không thể nào tưởng tượng nổi, vì sao một kiếm kinh thiên mà Âu Dương Vũ có thể phòng ngự nhẹ nhàng như vậy, nhưng thanh ám khí nho nhỏ này, lại phá tan toàn bộ kiếm thế của hắn.

Chỉ có Đường Phong mới hiểu.

Kỳ thật nếu vừa rồi Vô Cấp Kinh Mang Kiếm dùng Thiên binh thi triển ra, uy lực không khác gì thanh ám khí này, công kích của Vô Cấp Kinh Mang Kiếm và Ngự Thần không có gì khác nhau, đều đủ sức phá vỡ kiếm thể của Âu Dương Vũ.

Nhưng điều này không phải là vì Thiên Kiếm của Âu Dương Vũ không mạnh, hắn vừa mới lĩnh ngộ Thiên Kiếm mà thôi, không cách nào khống chế lô hỏa thuần thanh được, nếu như cho Âu Dương Vũ thêm một ít thời gian, thì thủ chi kiếm của hắn sẽ làm cho người ta đau đầu hơn.

- Thực lực môn chủ cường hoành, Âu Dương cảm thấy không bằng, cam bái hạ phong!

Trên mặt Âu Dương Vũ không có một chút không vui nào, tuy bị Đường Phong phá vỡ phòng ngự, nhưng hắn cũng thu hoạch được rất nhiều.

- Âu Dương tiên sinh quá khiêm tốn, ta công ngươi thủ, là ta chiếm tiện nghi!

Đường Phong cười ha hả một tiếng, công kích thường đơn giản hơn so với phòng thủ, Đường Phong cảm thấy phương diện phòng ngự, ở cấp độ Linh giai hạ phẩm và Linh giai trung phẩm, không ai có thể làm tốt hơn so với Âu Dương Vũ!

Đường Phong đi theo con đường tiến về phía Thiên Tú tông, sau khi chiến đấu với Âu Dương Vũ, hắn cũng có chút lý giải đối với Ngự Thần.

Thần binh, đây là thứ làm cho bất cứ người nào cũng phải đỏ mắt, hôm nay nó được giấu kín trong đan điền của Đường Phong, dung nhập làm một thể với Đường Phong. Vận dụng Ngự Thần, chẳng khác nào biến bản thân của mình làm một cây cung, chỉ cần khom lưng, gân biến thành dây cung, người là cung, cung cũng là người.

Một kích của Ngự Thần, uy lực cực kỳ cường đại, dù là Âu Dương Vũ đã lĩnh ngộ Thiên Kiếm cũng không thể phòng ngự được. Nhưng Đường Phong sử dụng Ngự Thần, nhất định phải trả cái giá lớn tương ứng.

Ít nhất cảm giác hiện tại, xương cốt và kinh mạch toàn thân có cảm giác đau đau, tiêu hao cương khí cũng không quá nhiều, ít nhất cũng còn ít hơn so với việc sử dụng Vô Cấp Kinh Mang Kiếm.

Ai hơn ai kém không thể nói rõ ràng, nhưng Đường Phong biết rõ, trong khoảng thời gian ngắn không thể sử dụng Ngự Thần quá nhiều lần, nếu không phải tố chất thân thể của mình cực mạnh, chỉ sợ chịu không nổi.

Ba lượt! Đây là còn số mà Đường Phong suy đoán lý tưởng nhất, trong một cuộc chiến Đường Phong có ba lượt sử dụng Ngự Thần, chỉ ba lượt không thể làm thân thể của mình mệt mỏi đến mức sụp đổ, cũng có thể phát huy tác dụng của Ngự Thần lên trình độ lớn nhất.

Sau khi biết rõ tai hại của Ngự Thần, Đường Phong cũng thổn thức một hồi, mình may mắn thu phục được Ngự Thần, nếu là một người khác, chỉ sợ đã thu phục được cũng không dám sử dụng lung tung, trước khi thân thể được rèn luyện đến mức cực hạn, dù là cao thủ Linh giai muốn vận dụng nó cũng phải trả cái giá lớn, không cẩn thận có thể bị Ngự Thần biến thành người tàn phế.

Sau khi sử dụng Ngự Thần thì cảm giác mệt mỏi không khỏe mất đúng một ngày mới biến mất, lúc này Đường Phong đã đến một tòa thành trì phía bắc của Lý Đường đế quốc.

Hắn nghỉ ngơi trong tòa thành đúng nửa ngày, lúc này Đường Phong lại nghe đồn một ít tin đồn thú vị.

Trong giang hồ, mỗi một ngày đều có rất nhiều nhân tài mới xuất hiện, xuất đầu đều có tên tuổi lớn, trong những người trẻ tuổi này, đại bộ phận người chỉ phong quang trong nhất thời rồi biến mất không thấy đâu, nhưng có một ít người may mắn kinh nghiệm phong ba bão táp, dùng thực lực của mình đánh ra tên tuổi càng lúc càng lớn.

Bản thân Đường Phong không thể nghi ngờ chính là loại người sau.

Thời điểm năm đó mới xuất đạo, dùng sức một người, ngăn đội ngũ ba ngàn năm trăm người của Cự Kiếm Môn bên ngoài Thiên Tú tông, tàn sát tất cả, con số còn lại đều là nói ngoa, nhưng bởi vì trận chiến này, tên tuổi Đường Phong vang dội giang hồ, cho tới bây giờ, cả Thiên Cương đại lục không người nào không biết tên của Đường Phong.

Thời thế tạo anh hùng, anh hùng ứng thế mà sinh!

Trong lúc Đường Phong nghỉ ngơi tại tòa thành trì này, nghe đồn trong một ít nhân tài mới xuất hiện này, nghe đồn về một nữ hài. Bản thân mình mới lưu lạc tới đây, cho nên Đường Phong cũng cảm thấy có chút ý tứ.

Rất nhiều người nói đến nàng, nữ hài không đến hai mươi tuổi này từ đâu nhảy ra, trong hai năm này nổi danh khắp Lý Đường đế quốc, lẻ loi một mình, liền chọn tất cả các đại tông môn trong Lý Đường đế quốc, rất không nể mặt quét sạch mặt mũi của người ta. Nàng không giết người, chỉ lao vào trong tông môn của người ta, khiêu chiến cao thủ có thực lực mạnh nhất trong tông môn này.

Lúc ban đầu không có người nào xem nàng là chuyện gì quan trọng, nhưng thời gian trôi qua, số lượng tông môn mà nàng khiêu chiến càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người sợ hãi. Tông môn để ý nhất là cái gì? Thực lực bản thân chỉ là vấn đề thứ hai, thể diện mới là vấn đề quan trọng nhất.

Tông môn có lịch sử mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm, bị một con nhóc càn quét, tin tức này lan truyền ra ngoài làm cho bọn họ xẩu hổ muốn chết. Nhưng sợ rằng bọn họ cũng không làm nên chuyện gì, nơi nàng đi qua, cửa tông môn đều bị kéo xuống, không có người nào đào thoát khỏi vận rủi.

Trong Lý Đường đế quốc, trừ hai thế lực lớn Bạch Đế thành và Đại Tuyết Cung ra, ngay cả Thiên Công Sơn Trang cũng bị nàng xông vào.

Chuyện lần này huyên náo quá lớn, người của Bạch Đế thành tiến vào trong Bạch Đế Bí Cảnh, mất tích thần kỳ, cho nên thế lực cường đại nhất Lý Đường đế quốc chính là Đại Tuyết Cung và Thiên Công Sơn Trang.

Sợ bản thân bị càn quét mặt mũi, Đại Tuyết Cung muốn giáo huấn cô bé này một chút. Nhưng không thể tưởng tượng nổi là, cô bé này khiêu chiến hết Lý Đường đế quốc trừ Đại Tuyết Cung ra, sau đó đột nhiên biến mất.

Rốt cuộc nàng sử dụng vũ khí gì, làm thế nào để chiến thắng cao thủ của các tông môn, không có người biết rõ, tông môn chiến bại cũng không kiêng kỵ chuyện này, cho nên rất nhiều người trong khách sạn thảo luận vấn đề này, Đường Phong cũng chỉ nghe được chiến tích nổi bật của nàng, những chuyện khác thì không rõ, chỉ biết được nàng xinh đẹp như hoa, làm cho rất nhiều thiếu niên tuổi trẻ tuấn kiệt ngày nhớ đêm mong.

Không phải là một nha đầu nào đó của khỏi Thiên Tú bước ra giang hồ chứ? Đột nhiên Đường Phong nghĩ ra một thuyết pháp. Nhưng nghĩ lại cảm thấy không thích hợp, nếu là người Thiên Tú tông đi ra ngoài, nhất định sẽ báo cho sư môn của mình, loại chuyện làm vẻ vang sư môn này, không cần giấu diếm làm gì.

Thần thần bí bí, nha đầu kia có địa vị gì? Đường Phong nghi hoặc không thôi.

Nghỉ ngơi tầm nửa ngày, Đường Phong mới tiếp tục lên đường, năm ngày sau, Đường Phong trở lại Thiên Tú tông.

Trước đi tìm cô cô nói chuyện, nhiều năm không gặp Đường Phong, Lâm Nhược Diên nuôi dưỡng hắn từ nhỏ đến lớn đương nhiên nước mắt lưng tròng, nắm chặt tay hắn không buông.

Nói chuyện với cô cô suốt cả ngày, Đường Phong mới từ chỗ nàng đi ra, Lâm Nhược Diên vẫn như cũ, dù đã qua nhiều năm, nhưng dung nhan của cô cô cũng không già đi, chỉ có điều thực lực vẫn dừng lại ở cảnh giới Thiên giai trung phẩm.

Tư chất của nàng không cao, chỉ sợ dù cơ duyên đầy đủ, cũng chỉ tấn chức lên Thiên giai thượng phẩm, nếu không có cơ duyên, đành phải dừng bước ở cảnh giới này.

Phần công ơn nuôi dưỡng, Đường Phong sẽ để mãi trong lòng, nhưng không biết nên báo đáp nàng như thế nào. Mạc Lưu Tô là hảo thủ luyện dược, nhưng không có đan dược gì có thể cải biến tư chất của một người được.

Chỉ có linh nhũ vạn năm, mới có công dụng thoát thai hoán cốt, tẩy kinh phiệt tủy.

Sau khi nhìn thấy Lâm Nhược Diên, Đường Phong càng muốn đi tìm linh nhũ vạn năm trở về, nếu có thể đề cao tư chất của cô cô, cả đời này chưa hẳn là không thể tấn chức Linh giai được, trên tay hắn còn mấy khỏa Tinh Thần Thiên Nguyên Đan chưa sử dụng tới.

Sau khi trở về Yên Liễu Các, Bảo nhi Mộng nhi đang chán vì không được đi theo bên cạnh Đường Phong, hai tiểu cô nương nước mắt lưng tròng.

Bảo nhi dịu dàng, đi trong phòng bếp làm một chén canh tròn bưng cho Đường Phong, chỉ là mất nước mắt, cũng không nói cái gì, ngược lại là Mộng nhi, người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, một bên sở trường sát liếc tròng mắt, vừa nói:

- Thiếu gia, có phải ngươi ghét bỏ thực lực của chúng ta thấp kém không, không muốn chúng ta phải không?

- Tại sao lại nghĩ như vậy?

Thiếu chút nữa Đường Phong ho viên chè trôi nước đang ăn trong miệng ra, cái tội danh này quá lớn nha.

- Ngươi xem, nhiều năm rồi ngươi không trở về, trong nội tâm không muốn chúng ta rồi. Ta và Bảo nhi vẫn ở Yên Liễu Các bảo nhau hãy đợi a, hãy đợi a... Rốt cuộc đợi nhiều năm như vậy, nơi đây chỉ còn lại hai chúng ta, thiếu gia không ở đây, các phu nhân cũng không trở về, trước kia các nàng phu nhân ở đây, hiện tại các nàng cũng không có...

Lời này làm cho Đường Phong đau lòng, tuy hai nha đầu này không có địa vị cao thượng đám người Lại tỷ, nhưng dù sao cũng phục thị Đường Phong từ nhỏ, cùng nhau lớn lên.

- Hai năm qua có chút chuyện bận rộn, cho nên không có thời gian trở về.

Đường Phong buông chén, kéo Mộng nhi ngồi trên đùi, thò tay lau nước mắt trên mặt nàng.

- Thật sao?

Mộng nhi chớp chớp con mắt đang sưng như quả đào lên, nhìn qua Đường Phong.

- Thiếu gia có thể lừa gạt các ngươi sao?

Đường Phong nhéo nhéo cái mũi của nàng, lại ngoắc Bảo nhi, nói:

- Ngươi cũng tới!

Bảo nhi đỏ mặt lên, nhưng vẫn dịu dàng ngoan ngoãn ngồi lên cái đùi còn lại của Đường Phong.

Đường Phong nhìn Mộng nhi ở bên trái, nhìn Bảo nhi ở bên phải, trong nội tâm khẽ động, thì thầm:

- Ngẫm lại thì năm nay các ngươi cũng hơn hai mươi tuổi rồi, cũng nên cho các ngươi kiếm một người trong sạch để gả đi.

Vừa dứt lời, Đường Phong liền cảm giác thân thể hai nữ hài đang ngồi trên đùi của hắn run lên, lập tức cứng ngắc lại.

Rầm rầm... Giống như trời mua, dù là Bảo nhi hay là Mộng nhi, nước mắt rơi xuống đất như mưa.

- Sao lại thế? Đừng khóc ah.

Đường Phong luống cuống tay chân, lau bên này lại lau bên kia, nhưng có lau thế nào cũng không hết, chỉ trong chốc lát, quần áo của hắn ướt nhẹp nước mắt.

Hai nha đầu này là thùng nước sao? Đường Phong phiền muộn, dứt khoát buông tay mặc kệ, đợi các nàng khóc đủ thì thôi.

- Ta đã nói... Thiếu gia không... Không quan tâm bọn ta nữa... Ô... Ô ô, hiện tại thực... Thật sự... Không quan tâm đến bọn ta nữa...

Mộng nhi nói hết một câu cực kỳ gian khổ, vừa nói vừa khóc, nghẹn ngào đứt quãng.

- Ta không nói không muốn các ngươi, nhưng các ngươi đã đến tuổi gả chồng rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv