Trong Nhất Phẩm Đường, không có ai dám sinh sự, bởi vì quanh năm ở đây có mấy Thiên giai do ông chủ Nhất Phẩm Đường bỏ tiền ra thuê trấn thủ hộ vệ, phàm là kẻ dám gây sự ở đây, không có ai không bị ném ra khỏi Nhất Phẩm Đường, hơn nữa cũng không cho phép quay lại lần nữa.
Nhưng hôm nay Nhất Phẩm Đường lại có đến bốn vị khách nhân đặc biệt.
Trong bốn vị khách nhân này có ba người áo mũ chỉnh tề, người cuối cùng lại là một tên ăn mày. Người quanh năm hoạt động trong Khổ Thủy thành đại khái đều từng gặp tên ăn mày này. Đầu tóc rối bù, người toàn mùi hôi thối, râu ria bẩn thỉu, khiến người khác nhìn mà ngao ngán.
Lúc bình thường, trong phạm vi một trăm dặm của Nhất Phẩm Đường, căn bản không nhìn thấy một tên ăn mày, nhưng hôm nay, tên ăn mày này dưới sự dẫn dắt của ba người kia trực tiếp đi thẳng đến cửa lớn của Nhất Phẩm Đường.
Đường Phong vẫn chú ý thần thái và biểu lộ của tên ăn mày, hắn phát hiện tên ăn mày này không hề cảm thấy khiếp sợ e ngại, phảng phất giống như người nhà mình, vẻ mặt bình thản tự nhiên. Có lẽ hắn đã từng gặp qua rất nhiều cảnh tượng của cuộc đời!
Đường Phong nghĩ thầm.
- Tên ăn mày từ nơi nào đến, cút!
Trong Nhất Phẩm Đường lập tức có mấy tên hộ vệ nhảy ra, thò tay muốn ném tên ăn mày ra bên ngoài, nhưng vừa dứt lời, mấy tên hộ vệ liền phát hiện người bị ném ra bên ngoài không phải tên ăn mày kia mà chính là mình.
Đám người ngã chồng chất ở ngoài cửa, mê man không biết gì, bọn hắn căn bản không biết tại sao mình lại bay ra đến đấy.
- Thân thủ tốt.
Một tiếng gầm truyền đến, một cao thủ Thiên giai từ trong nhảy ra, ánh mắt sáng quắc chằm chằm nhìn Đường Phong, vừa rồi thực lực của mấy tên hộ vệ không cao, đương nhiên không thấy rõ chuyện gì xảy ra, nhưng cao thủ Thiên giai này lại thấy rất rõ ràng, Đường Phong chỉ hơi giơ tay lên, thậm chí còn chưa đụng đến mấy người kia, bọn chúng đã bị ném ra bên ngoài.
Đường Phong bình thản liếc nhìn hắn, mở miệng nói:
- Vị bằng hữu kia của ta muốn đến Nhất Phẩm Đường ăn bữa cơm, ăn xong sẽ đi ngay, kính xin các hạ giúp cho.
- Hừ, nếu các hạ đến, Nhất Phẩm Đường vô cùng hoan nghênh, nhưng vị bằng hữu kia của ngươi thì không được, Nhất Phẩm Đường không phải nơi ai muốn vào cũng vào được.
- Quy củ là do người định ra, chẳng lẽ không thể dàn xếp một chút sao?
Đường Phong liếc nhìn hắn.
- Đáng tiếc không được.
Thiên giai cao thủ đối diện không cho rằng như vậy, vung tay lên, lập tức lại có mấy Thiên giai đứng dậy, ngăn ở cổng chính Nhất Phẩm Đường.
- Vậy ta đành đắc tội.
Đây là lần đầu tiên Đường Phong gặp phải loại chuyện này, ăn một bữa cơm cũng phải đánh nhau. Nhưng nếu là yêu cầu của tên hành khất kia, cho dù có chút ỷ thế hiếp người, Đường Phong cũng đành phải làm.
Thân hình nhoáng cái xông vào giữa mấy Thiên Giai, đối phương còn chưa kịp phản ứng đã trúng chiêu.
Cương khí hộ thân hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng kinh mạch toàn thân lại đau nhức vô cùng, căn bản không cách nào vận dụng cương khí.
Chỉ trong nháy mắt, mấy Thiên Giai do ông chủ Nhất Phẩm Đường bỏ tiền ra thuê về đã đánh mất năng lực chiến đấu.
Mấy Thiên Giai này cũng cũng chỉ là Thiên Giai hạ phẩm, chủ yếu làm người hộ vệ người khác để kiếm ăn, thực lực căn bản không hề cao.
Tên ăn mày sau lưng Đường Phong thậm chí không dừng bước chân, không nháy mắt thoáng cái đã trực tiếp từ vị trí ban đầu lặng lẽ xuyên qua giữa mấy Thiên Giai, đi vào đại sảnh trong Nhất Phẩm Đường.
Ngược lại Chu Chính đi theo phía sau gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, ôm quyền nói với mấy Thiên Giai kia:
- Đắc tội đắc tội!
- Cao thủ!
Mấy Thiên Giai hộ vệ xoay người, nhìn qua Đường Phong, mặt mũi tràn đầy kiêng kỵ và hoảng sợ.
Chu Tiểu Điệp ngậm miệng, cũng xông vào theo.
Tựa hồ tất cả mọi người trong đại sảnh lầu một Nhất Phẩm Đường đều nhìn sang bên này, chưởng quầy đang điên cuồng kêu lên:
- Mấy kẻ ăn hại các ngươi, còn đứng ở đó làm gì, ném tên ăn mày này ra bên ngoài cho ta, quấy rầy khách nhân khác, ta sẽ hỏi tội các ngươi.
Vừa dứt lời, Đường Phong liền xuất hiện trước mặt hắn, mỉm cười nói với hắn:
- Mấy tên hộ vệ của ngươi tạm thời đánh không được đâu.
Sắc mặt chưởng quầy thoáng cái trắng bệch, hắn biết rất rõ thực lực của mấy tên hộ vệ này.
Nhưng bây giờ lại bị người ta vô thanh vô tức giải quyết, bởi vậy có thể thấy được, thực lực của người tới rút cuộc kinh khủng đến mức nào.
Chưởng quầy cũng không phải người bình thường, quanh năm kinh doanh ở tửu lâu này, nhìn quen sóng to gió lớn, biết rõ không thể đắc tội với cao thủ giống như Đường Phong, chỉ hơi ngây người một lát sau đó bày ra vẻ mặt tươi cười:
- Các hạ có gì phân phó, xin cứ nói.
Đường Phong nhẹ gật đầu, hắn chỉ sợ chưởng quầy không thức thời, như vậy mình cũng khó làm.
Hắn quay đầu nhìn tên ăn mày đi phía sau mình, ngửa đầu xoải bước giống như Đại tướng chiến thắng trở về nói:
- Vị bằng hữu này của ta muốn đến ăn bữa cơm, làm phiền chưởng quầy sắp xếp cho một gian phòng tốt nhất, chuẩn bị đồ ăn và rượu hảo hạng nhất.
- Rõ rồi.
Chưởng quầy liên tục gật đầu, đưa tay kêu một thị nữ đứng bên cạnh:
- Ngươi qua đây,dẫn mấy vị khách quý này tới phòng số 1 Thiên Tử! Mang Bách Hoa tửu năm mươi năm nổi tiếng của tửu lên chúng ta lên.
- Nhưng mà….
Thị nữ quan sát Đường Phong, lại quan sát tên ăn mày, không khỏi có chút chần chờ.
- Nhưng cái gì? Còn không mau đi.
Chưởng quầy dậm chân.
- Vâng.
Thị nữ vội vàng lên tiếng, nói với Đường Phong:
- Mời khách nhân đi bên này.
- Làm phiền rồi.
Đường Phong nhẹ gật đầu với nàng.
Đi theo thị nữ lên lầu ba cao nhất, ngay cả Chu Chính cũng không khỏi hơi khẩn trương, nơi này là nơi những người giàu có nhất của Khổ Thủy thành mới được lên, ngược lại tên hành khất kia còn vào phòng số 1 Thiển Tử, ngồi ở vị trí chủ vị, không nói một lời, chờ ăn cơm.
Không bao lâu, thức ăn tuyệt hảo và rượu thơm ngào ngạt được bọn thị nữ lần lượt mang vào. Tên ăn mày không chút khách khí, lập tức há miệng ăn luôn.
Đường Phong và hai huynh muội Chu Chính ngồi hai bên, lẳng lặng chờ đợi. Nhìn tên hành khất kia ăn cơm, Chu Chính cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, nhưng nhìn hình tượng tên ăn mày này lại ngửi mùi trên người hắn, lập tức không có khẩu vị.
Chu Tiểu Điệp cầm bàn tính gõ lách cách, một lát sau chìa bàn tính về hướng Đường Phong nói:
- Một bàn đồ ăn này, giá trị mười lăm vạn ba ngàn sáu trăm hai mươi lượng.
- Ngươi biết giá cả những thức ăn này sao?
Đường Phong kinh ngạc hỏi.
- Lúc tiến vào nhìn lướt qua những tấm bảng, phía trên có ghi rõ.
Đường Phong liếc nhìn nàng, không khỏi có chút líu lưỡi, chỉ nhìn thoáng qua đã có thể nhớ tất cả món ăn của Nhất Phẩm Đường trong đầu, bản lĩnh này ngay cả mình cũng không có. Tiểu cô nương này thật tài giỏi.
Nhưng nàng càng biểu hiện bản thân mình như vậy, Đường Phong lại càng muốn dẫn nàng đi, ở lại Chu gia thật sự quá phí của trời.
- Ngươi có tiền sao?
Chu Tiểu Điệp hỏi một vấn đề rất thực tế.
- Không có.
Đường Phong lắc đầu, từ sau khi hắn tới chỗ Linh Mạch chưa bao giờ kiếm ra tiền, ngân phiếu trên người cũng là trong thế tục, căn bản không cách nào sử dụng.
- Ngươi muốn ăn cơm chùa?
Chu Tiểu Điệp không nhịn được liếc nhìn Đường Phong.
Đường Phong quả thật có quyết định này. Một bữa cơm hơn mười vạn lượng, Nhất Phẩm Đường không thiếu tiền, số tiền này không đáng gì, ăn một bữa chùa thì thế nào?
Một bữa cơm ăn hết một canh giờ, khó khăn đợi tên ăn mày cơm nước no nê, vỗ cái bụng tròn vo nằm chết dí trên mặt ghế ợ một cái, Đường Phong mới nhìn hắn hỏi:
- Ngươi còn yêu cầu gì nữa không?
Tên ăn mày cầm cây tăm xỉa răng, quay đầu quan sát ngoài cửa sổ nói:
- Trời vừa vặn tối, đúng lúc tới Miên Hoa Túc Cúc tiêu sái một bữa.
- Đó là chỗ nào?
Đường Phong nhìn Chu Chính hỏi.
Chu Chính đỏ mặt liếc nhìn muội muội của mình, gãi hai gò má nhỏ giọng nói:
- Thanh lâu lớn nhất Khổ Thủy thành….
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tiểu Điệp lập tức kéo xuống.
- Thì ra là thế, vậy chúng ta đi thôi.
Đường Phong đứng lên nói.
- Đi thật sao?
Trên mặt Chu Chính hơi có vẻ kích động.
- Ca ca cũng đi sao?
Chu Tiểu Điệp thản nhiên mỉm cười liếc nhìn Chu Chính.
Chu Chính nghiêm túc nói:
- Ta chỉ dẫn đường, Đường huynh không biết đường.
- Hừ, ta cũng đi.
Chu Tiểu Điệp thốt ra một câu nói kinh người.
- Tiểu muội, nơi đó không thích hợp với muội, còn không mau về nhà ngủ đi?
Chu Chính xụ mặt khiển trách.
Chu Tiểu Điệp căn bản không để ý, cố chấp nói:
- Hai người không để ta đi, ta sẽ tự đi.
Chu Chính ra sức nháy mắt ra hiệu với Đường Phong, hy vọng Đường Phong đuổi tiểu muội về nhà, lại không ngờ Đường Phong lại lập tức đồng ý:
- Muốn đi cùng cũng được.
Hiện tại hắn chỉ nghĩ đến làm thế nào thỏa mãn tất cả yêu cầu của tên ăn mày này, mau chóng thăm dò được tung tích của Thương Hàng Đình, về phần những thứ khác đều không cân nhắc, hơn nữa có mình che chở, Chu Tiểu Điệp chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm gì ở đó.
Mặc dù là ăn cơm chùa, nhưng bọn người Đường Phong vẫn quang minh chính đại đi ra cửa lớn Nhất Phẩm Đường, chưởng quầy đại khái cũng nghe nói về chỗ khủng bố của Đường Phong từ miệng mấy Thiên Giai hộ vệ, cho nên không nhắc đến chuyện tính tiền, ngoan ngoãn cúi đầu khom lưng tiễn bọn người Đường Phong ra cửa, phút cuối cùng còn mời hắn lần sau rảnh rỗi lại đến.
Sắc trời đã tối, sinh hoạt ca múa giờ mới bắt đầu, thành trì nào cũng có xuân lâu của mình, cái này ở bất kỳ nơi nào cũng giống nhau. Miên Hoa Túc Cúc là thanh lâu lớn nhất của Khổ Thủy thành, cô nương bên trong muốn dáng người có dáng người, muốn có mặt đẹp thì có mặt đẹp.
Đường Phong dẫn tên ăn mày đi vào Miên Hoa Túc Liễu, vẫn như cũ giải quyết một đám hộ vệ không có mắt, dưới cái nhìn soi mói kinh ngạc của đám nam nhân đến đây mua vui, bọn người Đường Phong tiến vào trong phòng.
Bà chủ Miên Hoa Túc Cúc nơm nớp lo sợ đi vào, sau khi nói khách sáo vài câu liền mở miệng hỏi:
- Xin hỏi mấy vị khách nhân muốn nghỉ qua đêm hay là uống hoa tửu?
Bà chủ vừa hỏi vừa kỳ quái liếc nhìn Chu Tiểu Điệp đang đứng ngồi không yên, nghĩ thầm đội hình này đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, đến thanh lâu chẳng những mang theo một cô gái, lại còn dẫn theo một tên ăn mày, nhưng người ta thực lực rất cao, hộ vệ nhà mình chỉ trong nháy mắt đã bị giải quyết, tú bà thật sự không dám trêu chọc đối phương.
Đường Phong quay đầu nhìn tên ăn mày, việc này còn phải xem ý tứ của người ta.
Tên ăn mày nghênh ngang nói:
- Qua đêm, kêu mấy cô gái xinh đẹp nhất đến đây.
Vừa nói vừa chỉ vào Chu Tiểu Điệp nói:
- Xấu hơn cô ta thì không cần.
Chu Tiểu Điệp bị làm cho tức chết! Đây là lần đầu tiên nàng bị lấy ra so sánh với nữ nhân trong thanh lâu.
Bà chủ cũng là miệng đầy nước đắng, tỉ mỉ quan sát Chu Tiểu Điệp một chút, nghĩ thầm cô nương trong thanh lâu của ta không có người nào xinh đẹp hơn nàng, nhiều lắm chỉ tương đương mà thôi!
Dù là nghĩ như vậy, nhưng tú bà vẫn vội vàng xuống lầu kêu người.
Không bao lâu sau, một đám bảy tám nữ tử oanh oanh yến yến tuôn vào phòng, nguyên một đám ăn mặc trang điểm xinh đẹp, mị nhãn bay tứ tung, khiến linh hồn nhỏ bé của
Chu Chính như liệng như bay.
Đường Phong liếc nhìn đánh giá, phát hiện mặc dù các nàng không thanh thuần bằng Chu Tiểu Điệp, nhưng ngược lại cũng có dáng vẻ và tư thái, chí ít không tính là hạng buôn hương bán phấn tầm thường gì đó.
Không đá bát lưu manh, không lừa tiền con gái, quy củ giang hồ này Đường Phong vẫn rất hiểu, nếu muốn các cô gái này hầu hạ tên ăn mày, đoán chừng các nàng khẳng định không cam tâm tình nguyện, cho nên vẫn phải đưa ra chút ngon ngọt trước mới được.
Tự định giá một lát, Đường Phong lấy từ trong không gian Mị Ảnh ra một khối linh thạch cấp thấp đặt trên mặt bàn, chỉ vào tên ăn mày nói:
- Qua đêm với hắn, món đồ này sẽ là của các ngươi.
Đường Phong thật sự cũng không còn cách nào khác, bảo bối trong Không Gian Mị Ảnh của hắn có rất nhiều, nhưng chỉ nhắm vào người tu luyện. Giống như một số công pháp, đan dược, thảo dược, thiên binh các loại, cho những người bình thường này cũng vô dụng.
Ngược lại là linh thạch, các nàng cũng có thể lấy ra đem bán, tin rằng tiền bán được thừa đủ trả chi phí một đêm hầu hạ tên ăn mày này, hơn nữa tuyệt đối rất dễ bán.
Tuy nhiên Đường Phong đánh giá quá cao trình độ kiến thức của những người ở đây, sau khi đặt linh thạch lên mặt bàn, mặc dù mọi người đều rất ngạc nhiên nhìn qua, nhưng lại không có người nào nhận ra, ngay cả Chu Chính và Chu Tiểu Điệp cũng tràn đầy nghi hoặc.
Tú bà cũng cười phụ họa hỏi:
- Khách nhân, tảng đá kia… Là cái gì?
Đường Phong sững sờ, không khỏi cười khổ một tiếng, cuối cùng hắn cũng nhớ ra cho dù ở Đường Gia Bảo, ngoại trừ một số tinh anh, đệ tử bình thường cũng rất hiếm khi nhìn thấy linh thạch.
- Một khối linh thạch cấp thấp.
Đường Phong đáp.
Tròng mắt tú bà lập tức trợn tròn, huynh muội Chu Chính cũng lấy tay bịt miệng, tên ăn mày vẫn biểu hiện bình thản, lúc này quay đầu liếc nhìn Đường Phong, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Không từng ăn thịt heo, lẽ nào còn chưa từng thấy heo chạy sao? Mặc dù mọi người đều chưa từng nhìn thấy linh thạch, nhưng sớm đã nghe nói đến, đây chính là bảo bối mà người tu luyện tha thiết mơ ước, là đồ vật dùng tiền cũng không mua được.