Vô Thường

Chương 650: Tiện nghi mặt trắng



Chung Lộ không hổ danh là một yêu tinh giết người không đền mạng, mặc dù là trong cuộc chiến sinh tử có thể tạo ra các tư thế nổi trội, mồ hôi chảy ra, ánh mắt mê hoặc, giống như một tiểu nữ hài khát vọng sự âu yếm, nhưng hết lần này tới lần khác hạ thủ vô cùng tàn nhẫn, khiến đối thủ của nàng vừa yêu vừa hận.

- Tiểu ca ca, ta không đánh được chứ? Nô gia không còn chút khí lực, ngươi chỉ cần để thứ gì đó trên người gì giao cho ta, chờ cuộc tranh tài lần này kết thúc, ngươi có thể đến Chung gia tìm nô gia thoả thích trêu chọc, nô gia có cái gì cũng đều cho ngươi à.

Chung Lộ vội vàng đưa ra ánh mắt đầy quyến rũ.

Người thanh niên kia thiếu chút nữa thì vội vàng đáp ứng, may mắn trong đầu còn có chút trấn tĩnh, thời khắc mấu chốt cắn vào đầu lưỡi, oán hận nói:

- Kỹ nữ thối tha, đã sớm nghe nói ngươi có hình dáng phóng đãng, hôm nay vừa thấy quả nhiên chẳng khác gì hồ ly tinh! Ngươi giết huynh đệ ta, xem ta thay gia tộc lấy tính mạng của ngươi ra sao? Xem chiêu!

Bị người mắng một câu, cũng không thấy Chung Lộ hối hận, da mặt quả thực dầy đến mức hiếm thấy trên thế gian.

Tiếng cười khanh khách thanh thúy dễ nghe từ trong miệng truyền ra, đối mặt với sự tấn công mạnh mẽ như bị phát điên của đối thủ, nàng vẫn có thể ứng phó một cách thành thạo.

Vừa đánh, vừa tạo ra đủ các động tác tư thế đầy kích động khiến cho huyết mạch sôi sục. Những động tác rất tinh xảo, cũng không cần phải cố gắng bày ra, mà là tự nhiên để lộ, hết lần này tới lần khác chính những động tác rất tinh xảo này, làm nổi bật vóc dáng yểu điệu vô cùng mềm mại của nữ nhân, cùng với tiếng thở dốc rất nhỏ như có như không phát sinh từ trong khoang mũi của Chung Lộ giống như tiếng rên rỉ, đủ để cho phần lớn nam nhân phải điên cuồng.

Đường Phong trốn ở một bên thấy vậy không khỏi có chút ngoài ý muốn mà nhíu mày.

Thực lực của người này so với ba tháng trước đã tăng tiến rất nhiều. Nhớ rõ, ba tháng trước, khi mình gặp nàng, sự mị hoặc của nàng luôn luôn là một bộ dạng gắng sức để biểu hiện ra ngoài, cũng không thực sự hài hòa. Nhưng ba tháng sau, nàng lại có thể đem tư ưu thế của mình hoàn toàn dung hợp trong chiêu thức, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, không có chút cảm giác pha trộn nào.

Như vậy không biết thời gian ba tháng này, rốt cuộc Chung Lộ đã gặp phải điều gì có thể khiến nàng lĩnh ngộ được công pháp của mình tới như vậy.

Cuộc chiến đấu rất nhanh tiến vào giai đoạn gay cấn. Chung Lộ cầm hồng tiên trên tay, chơi đùa với hồng tiên ba trượng tới xuất thần nhập hóa, mà tâm tính đối thủ của nàng dao động bất định, vừa vội vàng muốn báo thù rửa hận cho huynh đệ mình đã chết thảm, căn bản không phát huy được thực lực của bản thân. Tình cảnh khó khăn thường bị Chung Lộ làm cho luống cuống tay chân, cố tình không muốn nhìn dáng vẻ phóng đãng của Chung Lộ, nhưng hết lần này tới lần khác đối diện với đẹp cùng với những tư thế đầy quyến rũ thì thấy xấu hổ, đôi môi đỏ mọng còn tản ra sự hấp dẫn vô hạn, khiến hắn cảm thấy vô cùng hối hận.

"Phốc" một tiếng, chiếc roi của Chung Lộ hóa thành côn, ba đoạn roi hồng mang theo khí thế xé trời, trực tiếp cuốn vào chân đối thủ. Cũng may, đối thủ của nàng phản ứng cũng tương đối nhanh, nhấc chân, vội vàng tránh ra. Hồng tiên liền đập một cái xuống mặt đất tạo ra một tiếng động lớn đến, bụi tràn ngập.

Kia nam tử vừa nhìn vũ khí trên tay Chung Lộ vút ra, tạm thời không lực công kích, sắc mặt vui vẻ, cầm kiếm chém tới, cũng không để ý tới Chung Lộ lại nũng nịu cười với hắn, cùng lúc đó, một kình phong từ phía sau kéo tới.

Không tốt! Người thanh niên này cảm thấy có sự bất thường thì đã muộn. Vừa rồi, trường tiên cắm vào trong đất như dây kéo đánh xuyên qua mặt đất, mượn lớp bụi để che giấu, từ phía sau hắn kéo tới.

Hoảng loạn, người thanh niên này vội vã quay người, giơ kiếm ngăn lại, nhưng tay hắn vừa mới giơ lên, bị cương khí trên hồng tiên đâm vào trên vai của hắn.

Một tiếng vang nhỏ, cùng với tiếng kêu rên người thanh niên này. Cánh tay phải của hắn bị hồng tiên đâm thủ một lỗ đầy máu, toàn bộ xương cốt ở vai đều bị chấn động.

Chung Lộ đắc ý không buông tha, bàn tay đẹp liền vẫy một cái, hồng tiên tạo thành mấy vòng tròn, trực tiếp trói người thanh niên kia thành một khối. Người thanh niên kia còn muốn vận công phản kháng, nhưng chiếc roi này của Chung Lộ cũng không phải là vật bình thường, đã bị nó trói lại, sao có thể phản kháng được?

Một sức mạnh truyền đến, người thanh niên kia bị trói như cái bánh chưng trực tiếp bị kéo tới trước mặt Chung Lộ. Hắn thấy được một chút sát ý trong nụ cười mê hoặc của Chung Lộ, một nụ cười giết người không đền mạng.

- Tiểu ca ca, nô gia đưa ngươi tới gặp huynh đệ của ngươi, lạc lạc!

Chung Lộ vừa cười, vừa đẩy ra một chưởng, trực tiếp đánh vào ngực người thanh niên kia.

Thân thể người người thanh niên kia bị chấn động mạnh mẽ, hắn vôn còn đang cố hết sức để phản kháng, nháy mắt, thân hình trở nên thống khổ, thất khiếu đầy máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, kinh ngạc nhìn Chung Lộ, dùng hết sức lực cuối cùng tức giận mắng một câu:

- Kỹ nữ... Thối tha!

Trong nháy mắt, sắc mặt Chung Lộ liền lạnh xuống, vẻ quyến rũ bị thay thế bởi sự băng giá, giống như một ngọn núi tuyết ngàn năm, toàn thân tản ra sự lạnh lùng đến mức ớn lạnh.

Sau một khắc, trường kiếm trên tay nàng đập mạnh lên người thanh niên, dường như nàng đã phát điên, vừa chém lung tung lên thân thể hắn, vừa cắn răng mắng:

- Nếu không phải bởi những nam nhân xấu xa như các ngươi, ta đâu bị đẩy tới tình cảnh như hôm nay? Ta không phải, ta không phải!

Tiên huyết vẩy ra, người thanh niên hiện giờ gần như ngọn đèn hết dầu lại bị Chung Lộ làm như vậy, sao có thể sống đươọc nữa? Trên người đều có vô vàn vết thương, ngửa mặt té ngã xuống, cũng không đứng dậy nổi.

Sau khi hung hăng phát tiết một hồi, Chung Lộ mới chậm rãi ngừng lại, thở phì phò từng tiếng từng tiếng một, vứt hồng tiên đầy máu và trường kiếm xuống dưới mặt đất, kinh ngạc đứng tại chỗ, đột nhiên lại cảm giác mình giống như bị thần kinh cười khổ một tiếng, rồi ngồi bệt xuống dưới đất.

Số phận của mình giống như xiềng xích trên người đã không có sức mà thoát khỏi, sẽ chết, hoặc là sống trong sự kinh bỉ của người khác. Ngoài điều đó ra, không có lựa chọn nào khác.

Phía sau truyền đến đích tiếng bước chân rất nhỏ, kéo Chung Lộ từ mê man tỉnh lại. Nàng giống như một con chim sợ cành cong, vội vã từ trên mặt đất nhảy dựng lên, giữ chặt hồng tiên ba trượng, xoay mặt nhìn chằm chằm vế hướng có tiếng bước chân truyền đến.

Sau một khắc, nàng liền thấy được một khôn mặt quen thuộc, chậm rãi từ bên kia đi qua đây.

- Là ngươi?

Ánh mắt Chung Lộ sáng ngời, trong giọng nói có chút kích động, lại có cả sự căm thù, còn mang theo vài điều bí mật không thể nói rõ. Người này, chính là người thanh niên này, ba tháng trước thiếu chút nữa đã giết chết mình, lại không ngại cực khổ chiếu cố cho mình. Một người tương đối bá đạo lại làm cho người khác không thể nhìn thấu được.

Nhìn hắn, Chung Lộ lại nghĩ tới cảnh ngộ lần trước, Trong cơn giông tố, hắn nằm ở trên người mình, bị kiếm đâm vào trong ngực, cũng dùng thân thể không tính rộng rãi thay chính mình che gió mưa.

Trên ngực mơ hồ có cảm giác đau! Đó là lần đầu tiên, có người thay mình che mưa mưa chắn gió, cho dù chẳng qua chỉ là một trùng hợp.

Đường Phong nhìn thi thể trên mặt đất, lại nhìn Chung Lộ, tóc và y phục của cô có chút mất trật tự, khẽ cười một tiếng nói:

- Thật là vô cùng thảm liệt.

Sắc mặt Chung Lộ chợt đỏ lên, trong mắt hiện lên chút hoảng loạn, mở miệng hỏi:

- Ngươi đều thấy được?

Đường Phong nhún vai:

- Không sai biệt lắm đi.

Lúc hắn đến nơi đây, trên mặt đất đã có một người chết, nhưng trận chiến của Chung Lộ và người thứ hai thì hắn đều nhìn thấy rõ ràng.

Chung Lộ có chút không tự nhiên, quay đầu đi. Trước mặt bất cứ nam nhân nào nàng đều cảm thấy tràn ngập sự tự tin, bởi vì nàng biết, không có người nam nhân có thể chống lại được sự mê hoặc của mình. Nhưng hết lần này tới lần khác, chỉ ở trước mặt người này, nàng lại không dám có bất cứ hành vi càn rỡ nào, thậm chí có thể nói là có chút tự ti, ngay cả hắn hiện nay mới chỉ là Thiên Giai hạ phẩm. Vừa rồi, mình nói lỗ mãng như vậy, sợ rằng đã bị hắn nghe hết cả rồi? Ha ha, mình vốn là là một người mà ai cũng có thể làm chồng, đây là chuyện mà toàn bộ Linh Mạch Chi Địa đều biết đến. Hiện tại lại lo lắng lo lắng làm cái gì đây?

- Thì ra ngươi cũng là thành viên tham chiến.

Chung Lộ cắn nhẹ vào môi, ngẩng đầu nhìn Đường Phong, hỏi:

- Ngươi là đệ tử nhà nào?

- Đường gia!

Đường Phong đem thẻ bài bên hông lật ra đưa về phía trước.

Chung Lộ biến sắc, lẩm bẩm nói:

- Dĩ nhiên là Đường gia!

Ân oán hai nhà Đường Chung đã đến mức không chết không dừng rồi. Hôm nay, đệ tử tham chiến của hai nhà Đường Chung đích nếu đã phải đụng mặt, nhất định sẽ liều mạng ngươi chết ta sống. Nhưng Chung Lộ lại phát hiện, căn bản mình không thể xuống tay đối với hắn.

- Ngươi muốn đánh với ta sao?

Đường Phong nhìn nàng mở miệng nói:

- Nếu như muốn đánh, ta có thể phụng bồi.

Chung Lộ có chút buồn bực, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, nhếch môi, càng không ngừng ngắm nghía trường tiên trên tay mình, căm giận nói:

- Không đánh, ta không phải đối thủ của ngươi!

Đối với điểm này, trong lòng Chung Lộ biết rõ ràng. Một màn ba tháng trước, nàng vĩnh viễn cũng không quên được, tên thanh niên này mới chỉ Thiên Giai hạ phẩm lại dễ dàng khiến nàng ngã trên mặt đất. Hôm nay, tuy đã qua ba tháng, công pháp của mình có tăng tiến, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.

Loại vất vả mà không thu được kết quả tốt, Chung Lộ sao có thể nguyện ý làm?

- Vậy giao thứ đó ra đây đi.

Đường Phong thản nhiên nhìn nàng, mở miệng nói. Trong giọng nói lại chứa một loại uy lực không thể kháng cự.

Chung Lộ chán nản! Nghĩ tới khổ cực trong năm ngày qua, nàng đã thật vất vả đi khắp nơi bắt giết đối thủ, rốt cục kiếm được không ít thẻ bài và mảnh tàng bảo đồ, mắt thấy có thể giành hạng nhất trong cuộc tranh tài này, nhưng hiện tại tự nhiên lại đụng phải một đối thủ mà mình không thể chống cự, mà hắn lại muốn mình dùng hai tay dâng chiến lợi phẩm đưa lên.

- Ngươi vẫn bá đạo như vậy!

Chung Lộ oán hận nhìn hắn:

- Làm cho người ta phải chán ghét!

Đường Phong mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn nàng.

- Nói cho ta biết tên của ngươi!

Chung Lộ nghĩ mình thực sự quá thiệt thòi, đối phương đối với mình thì hoàn toàn hiểu rõ, ngược lại bản thân mình ngay cả danh tính của người khác cũng không biết, cứ như vậy mà giao ra chiến lợi phẩm, nàng sao có thể cam tâm?

- Đường Phong!

Chung Lộ nghiến răng, trong lòng hận muốn chết, nhưng không biết làm thế nào, vừa rút mảnh tàng bảo đồ từ trong người ra đưa về phía Đường Phong nhưng khi đưa qua, ngoài miệng nói:

- Ngươi chỉ biết ăn hiếp người khác thôi sao? Những cái này đều là do ta đoạt được.

Đường Phong khẽ cười một tiếng:

- Có thể lưu lại thẻ bài của ngươi. Hiện tại còn cách kỳ hạn của cuộc tỷ thí đầu tiên là năm ngày nữa. Ngươi có thể tiếp tục cướp giật. Bất quá nghìn vạn lần đừng... Để ta gặp phải, bằng không ngươi chỉ có thể làm giá y cho ta mà thôi.

- Cái này xem như là bố thí?

Chung Lộ ném hết các mảnh tàng bảo đồ, lại đem một chuỗi dài thẻ bài từ bên hông gỡ xuống.

- Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được, hiện tại ngươi có thể đi.

Đường Phong nhìn nàng khoát tay áo.

Chung Lộ nhìn hắn thật sâu, đột nhiên nhoẻn miệng cười, mở miệng nói:

- Đường Phong, ta sẽ nhớ kỹ tên của ngươi.

Nụ cười này, không mang theo chút nào mị công nào, lộ ra hoàn toàn rất tự nhiên, ngược lại khiến cho toàn thân Chung Lộ lộ vẻ thuần khiết.

Nói xong, nàng liền quay người, đi sâu về phía rừng cây.

Nhìn theo hình bóng của Chung Lộ, Đường Phong chậm rãi lắc đầu, đi ra phía trước, nhặt mấy thứ đó lên. Kiểm kê một hồi, Đường Phong không khỏi vui mừng. Năm ngày này, chỉ sợ Chung Lộ đã bỏ ra không ít sức lực, ở đây nàng có hơn hai mươi lăm tấm thẻ bài, và có ba mươi hai mảnh tàng bảo đồ.

Hiện tại, như đã nói ở trên, trong năm ngày, Đường Phong thu hoạch được tổng cộng có ba mươi sáu tấm thẻ bài, mà mảnh tàng bảo đồ thì có bốn mươi lăm mảnh, trong đó có hai mảnh đã ghép xong, đồng thời đã tìm kiếm được hai đồng tiền.

Về phần mảnh nhỏ còn lại, Đường Phong cũng ghép thử một hồi, tuy rằng không thể ghép thành bản đồ hoàn chỉnh, nhưng nhiều mảnh tàng bảo đồ như vậy, ghép lại dù linh tinh một chút, sẽ tìm ược một hai mảnh nhỏ liền có thể hoàn thành là được.

Xem ra cuộc tỉ thí lần này cũng không phải quá phiền phức. Đường Phong không khỏi tự tin hơn nhiều.

Năm ngày, bản thân hắn căn bản không chịu xuất bao nhiêu lực, giờ thu được như nhiều vậy, năm ngày sau chỉ cần hơi nhẹ nhàng một chút, cũng sẽ không quá kém. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Đường Phong không dám lơ là. Hắn biết trong Vân Liên Sơn hiện giờ vẫn có mấy đối thủ vô cùng khó chơi.

Cả ngày trời, Đường Phong đều chạy loạn bên trong núi non trùng điệp, tìm kiếm nơi phát ra dao động của mảnh tàng bảo đồ, qua đó xác định được vị trí của đối thủ.

Nếu đã quyết định ra tay, Đường Phong tất nhiên sẽ không bảo lưu chút nào nữa, sau khi cảm nhận phô thiên cái địa truyền đi, đạt tới được cảnh giới thiên nhân hợp nhất, cũng khiến cho cảm nhận của Đường Phong nhạy bén hơn nhiều so với người thường, phạm vi điều tra cũng lớn hơn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv