Đang lúc trầm tư, một đạo nhân ảnh đã vọt tới trước mặt hắn, bạo phát ra tốc độ làm cho hắn cũng phải ghé mắt nhìn, lập tức có một thanh ngũ thải ban lan trường kiếm đâm tới.
Âm thanh của Đường Phong nói ra lúc này giống như từ địa ngục thâm uyên truyền tới:
- Phàm binh không làm tổn thương ngươi được, Thiên Binh thì thế nào?
Độc Ảnh xuất, phạm vi mười trượng, đều thành tử địa!
Nhìn qua sương mù màu đen trên thanh trường kiếm tuôn ra, Chung Sơn nhướng mày, một cổ cương phong hùng hậu từ cánh tay đẩy ra, đẩy về phía trường kiếm của Đường Phong, trên miệng nói:
- Chuôi Thiên binh này có chút ý tứ, lão phu muốn!
Vừa nói, một tay của hắn đã hướng Độc Ảnh cầm đi, có vẻ hắn không sợ độc trên trường kiếm chút nào.
Thế nhưng mọi người của Bạch Đế thành chịu để hắn hung hăng càn quấy sao? Đường Phong thân là một ngoại nhân cũng giúp họ, bọn họ là những trưởng lão của Bạch Đế thành mà chịu rơi xuống phía sau sao? Bàn tay Chung Sơn còn chưa bắt được Độc Ảnh, công kích từ bốn phương tám hướng đã đánh tới, rơi vào đường cùng, hắn đành phải thu tay về, một chưởng đánh lên ngực Đường Phong, ý đồ muốn đánh gục Đường Phong rồi sau đó đối phó với những người khác.
Một chưởng này của Chung Sơn, mạnh mẽ đánh vào ngực của Đường Phong.
Dùng thực lực Thiên giai hạ phẩm của Đường Phong, bị một Linh giai cao thủ đánh trúng, không có đạo lý sống sót.
Dù sao trong lồng ngực, là tâm mạch, một khi tâm mạch bị chấn đoạn, thực lực có mạnh hơn nữa cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Kình đạo từ bàn tay Chung Sơn phun trào, Đường Phong bị một chưởng này đánh kêu lên một tiếng, cánh tay mềm nhũn rủ xuống. Chung Sơn cho rằng hắn đã tử vong, đang muốn phản kích đám người Bạch Đế thành tập kích, chẳng ngờ rằng chuôi trường kiếm này lại đánh úp hắn lần nữa, do Chung Sơn không hề phòng bị phía dưới, trực tiếp bị đâm vào nách.
Hắn hoàn toàn không thể đón đỡ được thế đâm của trường kiếm, mà khi đã đâm vào nách Chung Sơn, lúc này mới bị cương khí ngăn lại.
Thân hình Chung Sơn chấn động, trong mắt lóe lên một tia thần sắc không thể tin nổi, lập tức quay đầu liếc nhìn Đường Phong, chỉ thấy khóe miệng của hắn có máu tươi tràn ra, nhưng trên mặt lại treo một nụ cười đắc ý.
- Súc sinh ngươi dám!
Vô luận như thế nào thì Chung Sơn cũng nghĩ không thông, một tên thiếu niên Thiên giai hạ phẩm, làm sao có thể sống sót dưới một kích của mình, kình đạo của một chưởng vừa rồi hắn rất rõ ràng, mặc đánh vào người cao thủ Thiên giai thượng phẩm, cũng phải chết không thể nghi ngờ, nhưng tại sao một tên Thiên giai hạ phẩm lại có thế sống sót.
Căn bản Chung Sơn không để Đường Phong vào trong mắt, dù sao người cùng hắn chiến đấu, tất cả đều là Thiên giai thượng phẩm, cũng chỉ có Đường Phong là Thiên giai hạ phẩm mà thôi, theo bản năng hắn cho rằng Đường Phong chỉ là một nhân tài mới xuất hiện của thế lực thế tục này, được các trưởng bối bảo hộ bên người.
Cho nên hắn hoàn toàn bỏ qua Đường Phong, vậy mà trong thời khắc mấu chốt lại gây tổn thương cho hắn.
Hắn xác thực đã bị thương, phòng ngự của Chung Sơn về cơ bản là vô địch, nhưng dù sao cũng có nhược điểm, dưới nách, dưới háng, con mắt, những nơi này đều là nhược điểm của tất cả mọi người, trừ phi tập luyện một ít công pháp đặc thù mới có thể tiêu trừ.
Dưới nách của Chung Sơn giờ phút này bị đâm một kiếm, độc tố trong Độc Ảnh lập tức xâm nhập vào trong người hắn, dùng thực lực Linh giai cao thủ của hắn, chút ít thương tổn và độc tố này không thể làm gì hắn. Chỉ có điều, đây là thời khắc mấu chốt, chỉ cần một nơi thất thủ, sẽ là điểm mấu chốt cải biến cả chiến cuộc.
Một kiếm này, đã làm cho cương khí toàn thân Chung Sơn vận chuyển không thuận lợi.
Dưới sự phẫn nộ, Chung Sơn liều mạng cho dù bị thêm vài vết thương nhẹ cũng phải đánh gục Đường Phong, nhưng Đường Phong một kích đắc thủ, làm sao dám dừng lại? Tự biết không cách nào đối mặt với lửa giận của Linh giai cao thủ, hắn hô lên một tiếng, thân thể trơn trợt, tránh né khỏi phạm vi công kích của Chung Sơn, làm cho một kích của Chung Sơn đánh vào hư không.
Cùng lúc đó, hơn mười Thiên giai thượng phẩm cao thủ công kích tới.
Tất cả Thiên giai thượng phẩm đều dốc toàn lực, đều đánh vào người Chung Sơn, Chung Sơn dừng lại, cương khí toàn thân không kịp điều động, cả người đã bị đánh bay ra ngoài, ở giữa không trung, cao thủ Bạch Đế thành quyết không buông tha, đao kiếm quyền cước, chiêu liền chiêu đánh vào chỗ hiểm của Chung Sơn.
Máu tươi bắn ra, trong nháy mắt, trên người Chung Sơn xuất hiện vô số miệng vết thương.
- Rống!
Chung Sơn người ở giữa không trung, bị người ta đánh giống như bao cát, trong lòng vô cùng phẫn nộ, cũng may vào thời khắc nguy cấp, cuối cùng cũng đem một tia độc tố trong người bức ra, vội vàng vận khỏi cương khí hộ thân, phẫn nộ gầm một tiếng, mạnh mẽ đánh một quyền về phía đám người Bạch Đế thành, trong miệng phẫn nộ quát:
- Ta muốn các ngươi chết! Quyền Phá Thiên!
Một quyền ảnh cực lớn từ nắm đấm Chung Sơn đánh ra, hiện ra màu hoàng thổ, hoàn toàn do năng lượng cấu thành, nghênh phong đại trướng(đón gió lớn lên), thời gian trong nháy mắt liến biến thành một con quái vật khổng lồ có đường kính hai ba mươi trượng.
Đối mặt với một kích khủng bố như thế, mọi người của Bạch Đế thành cũng phải tránh mũi nhọn, vội vàng vận chuyển thân pháp, tìm nơi tránh né.
Quyền ảnh xẹt qua đỉnh đầu mọi người, bay ra xa hơn trăm trượng, đánh vào một toàn nhà kiến trúc to lớn, tòa nhà này lập tức bị đánh thành phấn vụn, đám người Bạch Đế thành lại công kích, Chung Sơn nhẹ nhàng linh hoạt xoay người trên không trung, vững vàng rơi xuống, vẻ âm trầm trên mặt càng nhiều, từ trong thân thể hắn truyền ra tiếng xương cốt nổ vang, sát cơ lan tràn, âm thanh lạnh lùng nói:
- Chọc giận một Linh giai, chỉ làm các ngươi chết thống khổ hơn, chết khó coi hơn mà thôi!
Âm thanh còn chưa dứt, Chung Sơn đột nhiên cảm nhận được một cổ linh khí chấn động không tầm thường, cổ ba động này làm cho hắn hoảng sợ, cảnh giác vạn phần, từ bản năng cảm giác được một cổ nguy hiểm, men theo chấn động này quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người trẻ tuổi vừa rồi sử dụng trường kiếm làm hắn bị thương, giờ phút này trên hai tay của hắn lại hiện ra hai luồng năng lượng chói mắt.
Một đoàn khí lạnh như băng U Lam, một đoàn khí nóng như Hỏa Hồng, sau một khắc, hai luồng năng lượng này bị tên trẻ tuổi này dẫn dắt lại gần nhau.
Hắn muốn làm gì? Trong lòng Chung Sơn khiếp sợ vạn phần, người trẻ tuổi kia không phải bị điên chứ? Dùng nhãn lực cùng thần thức của Chung Sơn, tự nhiên có thể đoán được hai luồng năng lượng này chất chứa trong đó là băng và hỏa, hơn nữa năng lượng rất khổng lồ và tinh khiết.
Nhưng băng hỏa không đồng nguyên, cưỡng ép dung hợp chúng lại, sẽ dẫn đến bạo tạc rất khủng bố, sát thương do bạo tạc sinh ra, dù là Linh giai cũng không cách nào đón đở. Trong tình huống nguy cấp như thế, hắn muốn làm cái gì? Chẳng lẽ cho rằng làm như thế là có thể chống lại mình?
Buồn cười, buồn cười đến cực điểm, chỉ là một Thiên giai hạ phẩm, vừa mới phân biệt ra được thiên địa linh khí bất đồng, làm sao có thể điều khiển được linh khí tinh khiết như thế chứ.
Nhưng chuyện kế tiếp phát sinh làm làm cho Chung Sơn giật mình tại chỗ, hai luồng năng lượng kia thật sự dung hợp, trong quá trình này hai cổ linh khí không hỗn loạn chút nào, năng lượng U Lam cùng Hỏa Hồng cấu thành một quả cầu, phát ra ánh sáng chói mắt.
- Không tốt!
Theo bản năng, Chung Sơn cảm giác được nguy hiểm, vội vàng hít sâu một hơi, thân hình gầy còm chùn xuống, giống như một quả bóng da căng lên, cơ bắp toàn thân nổi lên, từ trên thân thể tản ra ánh sáng màu hoàng thổ chói lọi.
Chỉ qua một lát, cơ bắp của Chung Sơn đã nổi lên cuồn cuộn. Chung Sơn không dám coi thường, lao về phía trước công kích Đường Phong, thầm nghĩ trước khi Đường Phong đánh ra chiêu này phải giết hắn. Nhưng Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên đã thành hình, làm sao hắn có thể ngăn cản?
Quang cầu dung hợp làm một, Đường Phong đẩy ra, nó liền từ từ tan biến giống như bong bóng xà phòng, chầm chậm bay về phía trước, sau đó liền biến mất không thấy gì nữa. Hai mắt Chung Sơn trừng lớn, muốn tìm kiếm dấu vết của chiêu này, nhưng dù hắn làm cách nào cũng không cảm giác được. Bỗng dưng, toàn thân hắn run lên, lập tức vung hai tay lên, đánh vào mặt đất một cái, đại địa dưới chân hắn bị tách ra, xuất hiện một khe hở vài thước, một phiến mặt đất cao ba trượng bị hắn cầm lên, ngăn cản ở trước mặt hắn.
Một đoàn tia sáng chói mắt đột nhiên từ trên tường đất tản ra, không đợi người phục hồi tinh thần lại, một tiếng nổ cực lớn truyền tới, bên trong hào quang chói mắt, Chung Sơn bị bao trùm cả người, không ai thấy rõ bên trong đã phát sinh chuyện gì.
- Chết rồi sao?
Cao thủ Bạch Đế thành kinh ngạc nhìn hiệu quả do chiêu này tạo ra, trong lòng hoảng sợ vạn phần.
Đường Phong nghe vậy cười khổ lắc đầu, Linh giai cao thủ có thể dễ dàng bị giết như vậy sao? Lúc trước Âu Dương Vũ chỉ bằng vào một thanh kiếm, đã đỡ được chiêu này, lông tóc không tổn thương, mặc dù thực lực Chung Sơn không cao bằng Âu Dương Vũ, muốn dùng chiêu này giết hắn quả thật không thể.
Lại nói chiêu này không được Đường Phong điều khiển tốt, khi dùng chiêu này Đường Phong phải mạo hiểm rất lớn, ngưng tụ chiêu này cần phải có thời gian, hiện tại Chung Sơn đã đề phòng, Đường Phong sẽ đón nhận nguy hiểm để tiếp tục phóng thích chiêu này sao?
Chỉ sợ lát nữa Chung Sơn sẽ nhìn chằm chằm và muốn giết Đường Phong.
Qua một lát sau, hào quang dần dần biến mất, một đạo nhân ảnh đứng sửng sửng ở đó, tóc tai bù xù, toàn thân lam lũ, rất thê thảm. Không phải Chung Sơn thì là ai?
Chỉ có điều giờ phút này, hắn đã không còn phong phạm của Linh giai cao thủ nữa, quần áo toàn thân của hắn nát bấy, có không biết bao nhiêu vết thương xuất hiện trên thân thể hắn, máu tươi chảy đầm đìa, đây đều là những vết thương do người Bạch Đế thành gây ra lúc nãy, hơn nữa, hai cánh tay của hắn máu thịt nhầy nhụa, hẳn là bị Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên của Đường Phong làm bị thương.
Chỉ có điều, đây chỉ là ngoại thương, bộ dáng Chung Sơn thê thảm, nhưng thực lực bản thân không bị ảnh hưởng chút nào, hiện tại hắn bị người Bạch Đế thành và Đường Phong làm động chân hỏa, chỉ sợ sẽ khó đối phó hơn vừa rồi!
- Người trẻ tuổi, ngươi rất khá!
Chung Sơn nhìn qua Đường Phong, mặt âm trầm như nước.
- Chỉ là Thiên giai hạ phẩm, vậy mà có thể làm lão phu tổn thương, phần này công tích, đủ để ngươi tự ngạo, nhưng hôm nay lão phu phải giết ngươi!
Nghiến răng nghiến lợi nói hết một chữ cuối cùng, Chung Sơn liền đi về phía Đường Phong, tốc độ của hắn không nhanh, nhưng chỉ một bước, đã vượt qua một nửa khoảng cách, bước tiếp theo chỉ sợ sẽ tới trước mặt Đường Phong.
Sự tình quả nhiên đứng như Đường Phong dự đoán, lão thất phu này quả thực muốn giết mình. Bởi vì mọi người ở đây, chỉ có mình có thể gây ra tổn thương cực lớn và có thể uy hiếp được tánh mạng của hắn, chỉ cần giết chết mình, những người còn lại chả là gì.
Đường Phong cười khổ một tiếng, triển khai thân pháp, quay người bỏ chạy.
Đám cao thủ Bạch Đế thành thấy Chung Sơn muốn đuổi giết Đường Phong, toàn bộ bọn họ lao về phía Chung Sơn, bọn họ biết rõ, đối mặt với địch nhân mạnh như thế, tất cả mọi người liên hợp cùng một chỗ dù giết không giết được địch nhân, cũng sẽ không dễ dàng bại vong, nhưng một khi phân tán ra, Chung Sơn dễ dàng giết chết bất kỳ ai, Hạ gia tam trưởng lão vừa rồi là ví dụ tốt nhất.
- Cút!
Chung Sơn đối mặt với mọi người liên thủ đánh úp, không có vẻ sợ hãi chút nào, nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền đánh ra, trực tiếp đánh bay mười Thiên giai cao thủ, đuổi theo Đường Phong.
Cơ bắp toàn thân Chung Sơn nổi lên, còn khó đối phó hơn vừa rồi rất nhiều, chỉ cần một quyền cùng khí thế và lực đạo, đã mạnh hơn trước rất nhiều. Tuy nhiên mọi người Bạch Đế thành không có người tử vong, nhưng cũng bị khí thế một quyền này chấn nhiếp, nhất thời cương khí không thể vận chuyển được.
Tràng diện lúc này trở nên quỷ dị, giờ phút này Đường Phong bất chấp tất cả, chỉ lo quay đầu chạy trốn, thỉnh thoảng phóng vài chuôi ám khí ngăn địch. Hắn biết rõ mình tuyệt đối không thể để Chung Sơn đuổi kịp, nếu bị đuổi kịp, kết cục chỉ có chết. Cho nên hắn luôn đảo quanh đám người Bạch Đế thành, có những Thiên giai thượng phẩm này ngăn cản Chung Sơn một chút, là hắn có thể nhẹ nhõm chạy trốn.
Mọi người Bạch Đế thành công kích không ngừng, quấy nhiễu Chung Sơn truy kích Đường Phòng, Chung Sơn phản kích ngẫu nhiên, bất quá chỉ có thể đánh tan trận hình của họ mà thôi, Chung Sơn không phải không muốn đánh chết bọn Thiên giai đáng ghét này, chỉ có điều những người này tập hợp cùng một chỗ, muốn đánh chết một người trong đó cũng phải trả giá đắt, lại có thêm Đường Phong đứng ở bên nhìn chằm chằm, một chiêu vừa rồi làm Chung Sơn sợ hãi vô cùng. Sợ thời điểm mình đối phó với đám Thiên giai cao thủ, tên trẻ tuổi này sẽ phóng xuất chiêu kia.
Chỉ cần trước giết Đường Phong, không bị một chiêu kia uy hiếp, Chung Sơn đùa giỡn đám Thiên giai kia trong lòng bàn tay. Đến lúc đó cho dù trả giá lớn một chút, nhất định có thể tiêu diệt toàn bộ đám người này. Cho nên trong mắt Chung Sơn hiện tại chỉ có một người, đó chính là Đường Phong! Hôm nay Đường Phong làm cho một Linh giai cao thủ như hắn ăn thiệt thòi lớn thế này, không giết hắn, Chung Sơn sẽ an lòng sao?
Nhưng làm Chung Sơn bất đắc dĩ đến cực điểm là, tốc độ của tên Thiên giai hạ phẩm này lại nhanh hơn những người khác, hơn nữa bản năng cảm nhận nguy hiểm mạnh đến khủng khiếp, mỗi lần vào thời điểm mấu chốt luôn né tránh được công kích của mình, lại có thêm mười mấy Thiên giai Thượng phẩm quấy nhiễu, trong nhất thời Chung Sơn không thể làm gì được Đường Phong.
Tốc độ của hắn tại sao lại không thua kém Linh giai cao thủ chút nào! Chung Sơn nghĩ mãi không thông.
Trong tràng có ba đội ngũ đánh nhau, phi thường náo nhiệt, cũng lộ ra vẻ buồn cười vạn phần.
Tuy nói thời gian kéo dài càng lâu càng có lời cho Chung Sơn, dù sao hắn cũng là Linh giai, cương khí trong thể nội rất nhiều, người khác không ai được như hắn. Nhưng là để một Thiên giai hạ phẩm ngông cuồng như thế, làm cho mặt mo của Chung Sơn biết giấu vào đâu?