Đường Phong biết rõ không phải Lôi Tẩu hung hăng càn quấy, mà là ít khi tiếp xúc với người khác, không nghe hiểu ý tứ sắc bén trong lời nói của người khác mà thôi, ngươi khác nói hắn không sợ gió vào làm đau bụng, chả khác gì đàn gãy tai trâu.
Lập tức cười khổ gật đầu nói:
- Ân, hắn đang nói chuyện với ngươi đó.
Lôi Tẩu như hiểu ra, quay đầu nhìn Chung Sơn, nghiêm mặt nói:
- Bụng lão Ngưu ta rất tốt, không sợ đau bụng a.
Chung Sơn hít sâu một hơi, nén lửa giận trong lòng xuống, sắc mặt âm trầm hỏi:
- Các hạ tự mình làm ra vẻ ngu ngốc, hay là ngươi xem lão phu là ngu ngốc?
Lôi Tẩu lại quay đầu nhìn Đường Phong, vẻ mặt vô tội nói:
- Người này chắc bị bệnh tâm thần, ta đang nói chuyện với hắn, hắn lại nói mình ngu ngốc, thật đúng buồn cười, ha ha ha!
Tiếng cười của Lôi Tẩu cuồn cuộn như sấm rền, vang vọng tới chân trời.
Mặc dù cục diện có chút khẩn trương, sau khi thấy một màn này, mọi người bên phía Bạch Đế thành cũng có chút buồn cười, mà ngay cả Bạch Nguyệt Dung vẻ mặt uy nghiêm cũng thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, nhất là khi thấy sắc mặt có đủ mọi ý vị của đám người Chung gia, người của Bạch Đế thành cảm thấy trong lòng sảng khoái vô cùng.
Đường Phong bất đắc dĩ vuốt trán, sợ hắn lại hồ ngôn loạn ngữ ném thân phận Linh giai cao thủ đi. Thay đổi chủ đề nói:
- Ngưu huynh, ngươi đi đâu tìm cái quần cộc lập dị thế này, rất xứng với khí thế của ngươi a.
- Thật không?
Lôi Tẩu được khích lệ, không khỏi có chút đắc ý, nói:
- Y phục này là do một người hảo tâm trong thành cho ta, cái cũ thật sự quá nhỏ a.
Một ngày một đêm hôm qua, Lôi Tẩu đi dạo khắp nơi, thân là Linh giai cao thủ, ăn mặc như vậy, quả thực chẳng ra cái gì cả, thời điểm đi đến Thu thành, có nữ hài nhìn không được, liền ném cho hắn một cái quần cộc, vốn cũng có áo, nhưng nói thế nào Lôi Tẩu cũng không mặc, lãng phí tâm ý của người ta. Cũng không biết cô bé kia nghĩ gì, tìm cho hắn cái quần đủ năm màu sáng lạng, bất quá mặc ở trên người Lôi Tẩu lại có một hàm súc thú vị.
- Đúng là một tên không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt mà dám ăn mặc như thế, thật sự là bại hoại mà, chẳng biết xấu hổ!
Đám Thiên giai cao thủ của Chung gia thấy Lôi Tẩu cùng Đường Phong một hỏi một đáp, rõ ràng không đem đám người bọn họ vào mắt, trong lòng tức giận, trầm giọng quát.
- Cút!
Lôi Tẩu phẫn nộ quát một tiếng.
- Ta đang cùng Phong lão đệ nói chuyện, ngươi xen vào làm gì!
Một tiếng quát này của Lôi Tẩu đã mang theo một phần thực lực, mắt thường cũng có thể nhìn thấy hư không bị trùng kích, thẳng hướng về tên Thiên giai kia. Chung Sơn hừ lạnh một tiếng, thân hình nhoáng một cái, ngăn ở trước mặt Thiên giai cao thủ, tiện tay một cái, chỉ nghe trong hư không bá một tiếng, liền đem công kích của Lôi Tẩu hóa giải, tên Thiên giai đứng sau lưng hắn ứa mồ hôi lạnh, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Một kích vừa rồi, bằng vào thực lực của hắn không thể đỡ được, chỉ sợ bị thương.
Sắc mặt Chung Sơn âm trầm, liếc nhìn mọi người của Bạch Đế thành, nói:
- Chỉ là một thế lực thế tục mà có thể đào tạo ra nhiều Thiên giai như thế, lại có Linh giai cao thủ tọa trấn, thực sự ngoài dự đoán của ta.
Thế lực thế tục trong miệng Chung Sơn, chính là những thế lực không có linh mạch.
Bạch Đế thành, nếu vẫn còn người của Hàn gia, cũng có hơn trăm vị Thiên giai, đây là một số lượng khổng lồ, căn bản không phải bất cứ thế lực thế tục nào có được. Tuy Đại Tuyết Cung được xưng thế lực lớn thứ hai Lý Đường, nhưng tất cả Thiên giai ngoài sáng trong tối của Đại Tuyết Cung, sợ cũng chỉ hơn ba mươi mà thôi, về phần Thiên Công Sơn Trang, số lượng cũng không sai biệt với Đại Tuyết Cung lắm. Bởi vậy có thể thấy, số lượng của hai nơi này cộng lại còn chưa bằng Bạch Đế thành.
Bất quá cũng không trách Chung Sơn kinh ngạc được, Bạch Đế thành là trường hợp đặc biệt trong thế tục. Bởi vì Bạch Đế thành có được Bạch Đế Bí Cảnh! Đây là Linh Mạch Chi Địa cho nên Bạch Đế thành được cung cấp nơi tu luyện tốt nhất cùng với rất nhiều linh đan diệu dược để phục dụng. Nếu như không phải Bạch Đế Bí Cảnh quá mức nguy hiểm, số lượng đi vào chỉ có mười người, nói không chừng thực lực của Bạch Đế thành còn cường đại hơn nữa.
Về phần Lôi Tẩu không phải là người Bạch Đế thành, hắn chỉ theo chân Đường Phong từ trong Bạch Đế Bí Cảnh đi ra mà thôi, điểm Chung Sơn không biết.
- Bất quá, dù cao thủ của các ngươi rất đông, nhưng dưới phẫn nộ của Chung gia ta. Lai lịch của Chung gia chúng ta không thể nói rõ cho các ngươi, nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết, nếu đã chọc giận Chung gia ta, trong phạm vi vạn dặm quanh đây, máu chảy thành sông! Trong nháy mắt ta có thể diệt sạch nơi nhỏ bé này, sự cường đại Chung gia ta không phải các ngươi có thể tưởng tượng nổi.
Vẻ mặt Chung Sơn cao cao tại thượng mở miệng nói ra, nói gần nói xa đều lộ ra sự coi rẻ người khác và biểu lộ cảm giác về sự ưu việt của bản thân.
Vốn tưởng rằng nói ra lời này, đám người kia sẽ e ngại không thôi, nhưng hắn không nghĩ tới, dù trên mặt của những người này chỉ có chút khẩn trương, nhưng chưa tới tình trạng khủng hoảng.
Hắn nào biết đâu rằng, trước khi người Chung gia tới nơi này, mọi người Bạch Đế thành đã biết rõ lai lịch của bọn họ. Phần công lao này, đều là nhờ Đường Phong.
Thừa dịp Chung Sơn đang nói chuyện, Đường Phong liền đem tính danh cùng đặc điểm công pháp của Chung Sơn Chung Ảnh lặng lẽ truyền âm cáo tri cho Bạch Nguyệt Dung, mặc dù Bạch Nguyệt Dung không biết vì sao Đường Phong lại tinh tường về hai vị Linh giai này, nhưng không dám qua loa, lập tức truyền âm nói cho bọn người Dương Xuân, bọn họ lại tiếp tục truyền âm xuống dưới.
Cái gọi là biết mình biết người, trăm trận trăm thắng! Tuy Thiên giai đánh không lại Linh giai, nhưng có thể biết được đặc điểm công pháp của đối phương, cũng có thể chiếm cứ một điểm ưu thế và tiên cơ. Chung Sơn mắt thấy nhóm người đối diện kia miệng không ngừng máy động, không biết đang truyền âm cái gì, hơn nữa lời đe dọa vừa rồi của mình không nổi lên bất kỳ tác dụng, càng thêm phẫn nộ, đi lên phía trước một bước, trầm giọng nói:
- Giao hậu nhân Chung gia ra đây, nếu không ta muốn nơi này gà chó không yên!
Bạch Nguyệt Dung nhìn Chung Sơn, dáng vẻ thong dong nói:
- Yêu cầu của tiền bối, sợ là có chút ép buộc.
- Ngươi dám không giao?
Chung Sơn híp mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt Dung, hung dữ mà hỏi thăm.
Bạch Nguyệt Dung lắc đầu nói:
- Không phải không giao, mà là không thể giao, bởi vì người nọ... Đã chết.
Thân hình Chung Sơn khẽ chấn động, hắn không nghĩ tới, chỉ là một đám người của thế lực thế tục mà dám to gan lớn mật như vậy, giết cả hậu nhân Chung gia! Mặc dù hắn tin tưởng Chung Minh bị bắt giữ, có thể dưới sự uy hiếp tính mạng, nhất định sẽ báo ra tên tuổi Chung gia, nhưng dù vậy, hắn vẫn bị giết, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ đám người kia quá mức hung hăng càn quấy, không để Chung gia vào mắt.
- Tốt, tốt, tốt!
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Lão phu không muốn chấp nhặt đám người các ngươi, nhưng Chung Minh đã chết trong tay các ngươi, tất cả các ngươi ở đây, đều phải chôn cùng hậu nhân Chung gia ta!