Vô Thường

Chương 460: Ác giả ác báo



Nói cách khác, nếu như hôm nay Đường Phong không đến, hoặc thực lực Đường Phong và Linh Khiếp Nhan không đủ, như vậy vận mệnh của Mạc Lưu Tô, chắc chắn sẽ trở thành đồ chơi của thiếu chủ Nhất Đao Môn, khổ sở cả đời, và người đệ tử Thiên Tú bị đoạn cánh tay kia, muốn báo thù là điều vô vọng. Mà Đường Phong cùng Linh Khiếp Nhan cũng sẽ bị nhiều người vây công đánh chết.

Cái thế giới này chính là như vậy, thực lực vi tôn, nếu Thiên Tú cường đại, Nhất Đao Môn sao dám làm việc không kiên nể như thế? Thị thị phi phi, ai có thể nói rõ ràng chứ?

Nghe Linh Khiếp Nhan rống một tiếng, những đệ tử Nhất Đao Môn kia mới giật mình tỉnh lại, ai còn dám tới cứu môn chủ chứ, nguyên một đám nhanh chân bỏ chạy, nhưng ở đây có khoảng hai ngàn đệ tử Nhất Đao Môn, sao có thể bỏ chạy sạch sẽ chứ, nhất là người từ phía sau xông tới chưa biết gì, tràng diện lúc này hỗn loạn vô cùng, không ít người bị đồng môn sư huynh đệ giẫm đạp trên mặt đất, cứ thế mà chết.

Đường Phong đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng nhìn cả đám đệ tử Nhất Đao Môn hỗn loạn luống cuống tay chân,

Cầm đao nơi tay, từ trên người Đường Phong toát ra khí thế bế nghễ thiên hạ, giơ tay thanh đao trong tay lên, đang muốn tiếp tục ra tay, nhưng lại bị hai cánh tay ôm lại, âm thanh nức nở của Mạc Lưu Tô truyền tới:

- Không nên, Phong sư đệ, như thế đã đủ rồi.

Đường Phong giơ thanh đại đao lên, nhưng cuối cùng cũng không chém xuống, phẫn nộ và sát cơ trong mắt dần dần tiêu tán, quay đầu nhìn hai mắt Mạc Lưu Tô khóc đến mức đỏ bừng, thở dài nói:

- Sư tỷ nói đủ rồi, chuyện lần này xem như xong.

Tuy nói phụ tử Liễu gia và mấy tên trưởng lão chết không hết tội, nhưng những đệ tử bình thường thực lực thấp kém, có lẽ bọn họ cũng chưa có làm điều gì xấu, Mạc Lưu Tô thống hận Liễu Nhất Đao, nhưng nàng cũng không muốn nhìn những người vô tội bị chết trong tay Đường Phong, như vậy chỉ làm tăng them sát nghiệt cho Đường Phong. Nàng biết vì sao hôm nay Đường Phong nổi giận, hoàn toàn chỉ vì bản thân nàng mà thôi, nếu như chính hắn gặp phải tao ngộ như nàng, nói không chừng hắn cũng không hung tàn như vậy.

Toàn bộ Thiên giai cao thủ, Địa giai cao thủ của Nhất Đao Môn cơ bản đã chết toàn bộ, còn những người này, đoán chừng cũng không làm nên sóng gió gì.

Đem đại đao cắm xuống đất, Đường Phong nở nụ cười với Mạc Lưu Tô nói:

- Ta không làm sư tỷ sợ hãi chứ?

Mạc Lưu Tô lau sạch máu tươi trên mặt Đường Phong, nức nở nói:

- Sư đệ đừng nói như vậy…

Nàng đương nhiên sợ hãi, nhưng nàng biết rõ Đường Phong làm như vậy nguyên nhân cũng là vì nàng, trông nội tâm cảm động không thôi.

Dưới chân Linh Khiếp Nhan, Liễu Trần Phong hữu khí vô lực, tròng mắt chớp động, lắng nghe âm thanh hỗn loạn của đệ tử Nhất Đao Môn, nhìn cảnh trước mắt giống như Tu La Địa Ngục, trong nội tâm chua xót hối hận không thôi. Hắn bị Linh Khiếp Nhan hung hăng chà đạp, ngay cả sức lực phản kháng cũng không có.

- Thấy rồi chứ.

Linh Khiếp Nhan đứng bên cạnh hắn, cúi đầu nhỏ giọng nói với hắn:

- Ác giả ác báo, trước khi làm chuyện xấu hãy nghĩ đến hậu quả.

Liễu Trần Phong ho nhẹ một tiếng, khóe miệng tràn máu tươi, lẩm bẩm nói:

- Đã muộn… Đã muộn, Nhất Đao Môn luân lạc đến tình cảnh này đều do nhi tử bất tài của ta a!

- Ai.

Linh Khiếp Nhan khẽ lắc đầu thở dài, thò tay cách không chém xuống, một đạo kình phong xuyên qua lồng ngực Liễu Trần Phong, chặt đứt tâm mạch của hắn.

Lão già này đến khi chết còn đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu nhi tử của mình, thật sự làm cho Linh Khiếp Nhan có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ hắn không biết tất cả đều tại hắn hay sao? Như lời Đường Phong đã nói, mãnh hổ tuy đáng sợ, người dưỡng hổ còn đáng sợ hơn, nếu không có những trưởng bối này dung túng, không được những trưởng bối cưng chiều, làm sao nhân sinh của những người trẻ tuổi lại đi nhầm đường chứ?

Một bước sai, từng bước sai, nhân sinh như ván cờ.

Gần 2000 đệ tử Nhất Đao Môn như không muốn sống điên cuồng lao ra ngoài, tình cảnh hỗn loạn vô cùng, giống như bị lửa đốt mông vậy, sắc mặt tất cả bọn chúng đều khủng hoảng, ngay cả những quan khách đến chúc mừng đã chạy hết không còn một ai, không bao lâu, toàn bộ Nhất Đao Môn trống trơn.

Đường Phong đứng nguyên tại chỗ nhìn xung quanh, trong phương viên vài dặm đã không còn ngoại nhân, lúc này mới thở dài một hơi, nhìn Mạc Lưu Tô đang rơi lệ nói:

- Mọi người chạy hết rồi, ta đáng sợ như vậy sao?

Mạc Lưu Tô đang khóc cũng mỉm cười:

- Sư đệ không đáng sợ.

Quay đầu nhìn chung quanh, Mạc Lưu Tô lại nói:

- Sư đệ, chúng ta trở về nhà bây giờ sao?

Đường Phong lắc đầu:

- Chỉ sợ bây giờ không đi được, trước tiên sư tỷ cùng mấy vị sư thúc tìm một nơi sạch sẽ để nghỉ ngơi vài ngày, ta cần điều dưỡng một chút.

Mỗi một lần sử dụng đòn sát thủ, Đường Phong sẽ mệt mỏi vạn phần, mặc dù hiện tại thân thể mạnh mẽ hơn trước, di chứng cũng không nghiêm trọng như trước kia, nhưng tiêu hao cương khí không phải ít, hiện tại khởi hành không phải là một lựa chọn tốt.

- Tốt.

Mạc Lưu Tô ôn nhu gật đầu, quay người vào nhà tiếp tục chăm sóc nhưng nhị đại đệ tử đang bị thương, nơi đây trước kia là nơi ở dành cho nữ quyến Nhất Đao Môn, sau vụ hỗn loạn lúc nãy, mọi người đã chạy hết, cho nên còn lại rất nhiều phòng trống, Mạc Lưu Tô chỉ tìm một chút, đã tìm được mấy gian phòng, sau khi an trí những nhị đại đệ tử, nàng mới đắp thuốc chữa thương cho họ.

Mà Đường Phong đem những âm hồn mà mình mới chém giết kia cô động lại, thu hoạch xác thực không ít, mười Thiên giai, tám mươi Địa giai âm hồn, nếu luyện hóa toàn bộ, trợ giúp hắn khôi phục rất nhiều.

Sau khi đám người Mạc Lưu Tô đã vào trong nhà, Đường Phong cũng tìm một địa phương, tán Mượn Xác Hoàn Hồn đi, khoanh chân ngồi xuống chậm rãi khôi phục, mà Linh Khiếp Nhan thì đang hộ pháp bên ngoài, thuận tiện bảo hộ bọn người Mạc Lưu Tô một chút.

Bốn ngày sau, Bạch Tố y dẫn đầu hơn ngàn người Thiên Tú, dẫn mọi người xông vào chỗ của Nhất Đao Môn, hiện tại vắng lặng vô cùng, một bóng người cũng không có, trong khí tràn ngập mùi máu tươi, làm cho đám nữ nhân hùng hổ này lấy khăn tay che mũi lại.

Trên đường tới đây, Bạch Tố Y đã nghe được động tĩnh do Đường Phong gây ra, khi chính thức nhìn thấy, mới biết lời đồn không phóng đại chút nào.

Toàn bộ người của Nhất Đao Môn bị một mình Đường Phòn đuổi đi.

Tìm hơn phân nửa Nhất Đao Môn, vẫn không tìm được một bóng người, Bạch Tố Y không khỏi cười khổ một tiếng:

- Thủ đoạn của Phong nhi, thật quá bá đạo, chẳng lẽ để những người chúng ta giải quyết hậu quả hay sao?

Một ngàn người giải quyết hậu quả, đây đúng là đại thủ bút.

Cũng không trách bọn người Bạch Tố Y đến chậm, các nàng nhiều người như vậy, tốc độ chậm hơn Đường Phong không ít, hơn nữa các nàng thời gian nghỉ ngơi cũng rút ngắn đến cực hạn, tranh thủ thời gian đến sớm nhất để giúp đỡ Đường Phong một chút, thật không nghĩ tới, vẫn không thể phát huy nửa điểm tác dụng.

Lâm Nhược Diên lau trán, biểu lộ có chút bất đắc dĩ:

- Xem ra chúng ta vẫn đánh giá thấp bổn sự của Phong nhi và tiểu nha đầu kia rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv