Vô Thường

Chương 452: Thu chút tiền lãi



- Có đại sự gì không ổn, không thấy ta và các trưởng lão đang nghị sự hay sao?

Người đệ tử này tranh thủ thời gian quỳ xuống, run rẩy nói:

- Bẩm môn chủ, bên người có một tên tặc tử, thủ đoạn rất cao minh, đã đả thương rất nhiều sư huynh đệ chúng ta.

- Tặc tử gì mà lớn mật như thế!

Liễu Trần Phong chỉ cảm thấy hôm nay đi ra ngoài đã giẫm phải cứt chó, chuyện không hài lòng một chuyện tiếp một chuyện, làm cho hắn phiền não trong lòng.

- Đệ tử không biết, xem bộ dáng chỉ một thiếu niên không đến hai mươi, nhưng một thân công phu phi thường lợi hại.

Đệ tử kia đáp.

- Thiếu niên?

Sắc mặt Liễu Trần Phong âm trầm, hiện tại Nhất Đao Môn đang chuẩn bị hôn sự, trong môn phi thường náo nhiệt, hai ngày nay môn phái tới chúc mừng không ít, nếu Nhất Đao Môn ngay cả một thiếu niên mà cũng giải quyết không được, chẳng phải làm chuyện cười cho thiên hạ hay sao.

Một Thiên giai hạ phẩm trưởng lão đứng lên nói:

- Lão phu đi xem, môn chủ vẫn nên xử lý ở lại đây thương nghị chuyện vừa rồi a.

- Ân, làm phiền Tứ trưởng lão rồi.

Liễu Trần Phong cũng không đem thiếu niên kia để trong lòng, không đến hai mươi tuổi, có thể có bao nhiêu lợi hại chứ?

Chỗ cửa chính Nhất Đao Môn, giờ phút này có ngổn ngang la liệt người nằm đầy đất, không có người chết, chỉ có điểu tất cả đều trọng thương, nói cho cùng Đường Phong lần này đến chủ yếu là mang Mạc Lưu Tô và các đệ tử Thiên Tú đi, đánh ra uy phong của Thiên Tú, chỉ cần người khác không làm quá ác, Đường Phong cũng sẽ không giết người, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Mạc Lưu Tô phải bình an vô sự, nếu Mạc Lưu Tô gặp phải tao ngộ ngoài ý muốn, Đường Phong không ngại tàn sát Nhất Đao Môn.

Từ cửa chính đi vào, Đường Phong mới đi được một đoạn ngắn không đến mười bước, cũng đã xử lý được ba mươi tên đệ tử Nhất Đao Môn, đối với những câu hỏi của đám đệ tử Nhất Đao Môn đều mặc kệ, hắn đánh trước rồi nói sau.

Ba trong năm người đệ tử Thiên Tú bị trọng thương, Đường Phong tự nhiên muốn thu chút tiền lãi từ Nhất Đao Môn, lấy hơn ba mươi tên đệ tử Nhất Đao Môn làm gương cho đám đệ tử khác.

Tiếng động khi giao đấu cùng tiếng kêu la thảm thiết kinh động rất nhiều đệ tử Nhất Đao Môn, đây vốn là địa bàn của người ta, làm sao để cho cho người khác làm càn được? Bất đồng với hơn ba mươi tên đệ tử bị đánh nằm trên mặt đất, đám đệ tử mới này thực lực coi như không tệ.

Một tên Địa giai cao thủ trong đám người nằm trên mặt đất, lửa giận tuông ra, ngoài miệng mắng:

- Tặc tử to gan, Nhất Đao Môn sao có thể là địa bàn mà ngươi giương oai, để mạng lại cho ta.

Vừa mắng, trên tay cầm lấy một thanh Bính Khảm đao, bổ tới trước mặt Đường Phong. Nhìn tư thế như muốn đem Đường Phong chém thành hai khúc, hơn nữa ở phía sau hắn, còn mấy tên Địa giai khác cùng nhau xông lên.

Cũng khó trách hắn lại có ý niệm chém chết Đường Phong, hiện tại Nhất Đao Môn đang có việc vui, rất nhiều thế lực và tông môn cùng đến nơi này chút mừng, hiện tại đã có không ít người vây quanh xem náo nhiệt. Nếu không thể nhanh chóng xử lý tên thiếu niên này, mặt mũi ngày sau của Nhất Đao Môn biết để vào đâu, chẳng lẽ để trong đũng quần?

Người vây xem đều tiếc hận một hồi, bọn hắn đều thấy Đường Phong tuổi còn trẻ, thủ đoạn lại rất cao minh, tự nhiên biết rõ hắn cứ tư chất xuất chúng. Nhưng lại không rõ thiếu niên này tại sao lại chạy đến Nhất Đao Môn hành hung, hiện tại có đến bốn năm tên Địa giai vây công, hắn có thể bảo toàn mạng sống hay sao?

Vài chuôi Bính Khảm đao đều hướng chỗ hiểm của Đường Phong chém tới, sở dĩ Nhất Đao Môn gọi là Nhất Đao Môn, chính là vì tu luyện võ điểm được xưng là Nhất Đao Lưu, chính là vì từ trước đến nay chỉ cần một đao không ai địch nổi, giết địch cũng chỉ cần ra tay một lần.

Cương phong lạnh thấu xương bao quanh Đường Phong, phong kín toàn bộ đường lui của hắn, mắt thấy sắp có máu chảy đầu rơi, vẻ hung ác trong mắt đám đệ tử cũng lộ ra, nhưng sau một khắc, ánh mắt của bọn hắn lại chuyển thành kinh ngạc.

Bởi vì Bính Khảm đao của bọn hắn sắp chạm vào thân thể đối phương, đột nhiên bóng người đối phương lóe lên, biến mất không thấy.

- Cẩn thận.

Một người trong đó vội vàng nhắc nhỏ một người khác.

- Hắn ở sau lưng ngươi.

Thế nhưng đã chậm, người này vừa dứt lời, Đường Phong cũng đã xuất một cước đạp ra, trực tiếp đá vào sau lưng một tên đệ tử Nhất Đao Môn, người đệ tử này chỉ cảm thấy sau lưng như bị một thanh đại chùy đập trúng, há miệng hộc ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ra xa, ngã xuống một chỗ các đó hơn chục trượng, nằm cả buổi không đứng lên được.

- Bùm! Bùm! Bùm!

Âm thanh va đập liên tiếp vang lên, mấy tên đệ tử Địa giai vây quanh không tên nào ngoại lệ đều bị trọng kích, thân thể tất cả bọn họ đều bay ngược về phía sau.

Bóng người lóe lên, Đường Phong đứng nguyên chỗ cũ, nhàn nhã thảnh thơi như người dạo chơi tiến về phía trước.

Những âm thanh hít một ngụm lãnh khí vang lên, mọi người vây xem cơ hồ không thể tin được một màn trước mắt, tất cả mọi người đều nhìn người thiếu niên không đến hai mươi tuổi, đối mặt với một đám Địa giai cao thủ vây công, chỉ trong nháy mắt đều đem tất cả kẻ địch đánh lui, mà bản thân mặt không đỏ tim không nhảy, thực lực bá đạo càn rỡ cỡ nào?

Cho tới lúc này, không ít người mới nhớ tới việc xem xét thực lực người trẻ tuổi này.

Kết quả lại làm cho bọn họ chấn động, ngoại trừ số ít người bên ngoài, còn lại tất cả mọi người đều không thể nhìn trộm cảnh giới chân chính của Đường Phong. Kết quả này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, cảnh giới của người thiếu niên này, cao hơn bọn họ rất nhiều.

Mà những người nhìn ra được cảnh giới của Đường Phong cũng đều không tin vào mắt mình, Địa giai thượng phẩm? Chính mình có nhìn lầm không? Địa giai thượng phẩm trẻ tuổi như vậy? Đây là thiên phú yêu nghiệt cỡ nào?

Đây là người của gia tộc, đệ tử của tông môn nào, ở tuổi này đã tu luyện đến cảnh giới Địa giai thượng phẩm, nếu cho hắn thêm mười năm thời gian, hắn có thể tu luyện đến cảnh giới gì? Do đang khiếp sợ, bọn họ hoàn toàn không để ý đến một chuyện khác, đó là một Địa giai thượng phẩm bình thường, làm sao có thể trong nháy mắt đánh tan bốn năm tên Địa giai cao thủ vây công?

Đi lên phía trước vài chục bước, lần này đệ tử Nhất Đao Môn vây công Đường Phong đã có kinh nghiệm, bọn hắn không biết cảnh giới của Đường Phong, nhưng cảnh giới của các vị sư huynh vừa vây công Đường Phong thì bọn họ rất tinh tường.

Địa giai cao thủ a, trong nháy mắt bị đánh tan, những đệ tử bình thường của Nhất Đao Môn còn dám đi lên vuốt râu hùm sao?

Đường Phong đi lên phía trước một bước, đám người đông nghịt liền lui về sau một bước, trên mặt tràn đầy thần sắc khủng hoảng, trường đao trong tay đang run rẩy.

- Tiểu tử vô tri không biết trời cao đất dày, ngươi muốn tìm chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.

Một âm thanh gầm lên từ nơi không xa truyền tới, lập tức có một lão già tầm trên tám mươi tuổi sắc mặt hồng nhuận phơn phớt thân hình lóe lên, xuất hiện trước mặt Đường Phong, trong hai mắt của hắn ẩn dấu một tia tức giận, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đường Phong.

Lão đầu này vừa xuất hiện, đám đệ tử Nhất Đao Môn đang kinh hoàng giống như ăn được một liều thuốc an thần, gánh nặng trong lòng liền được giải tỏa.

- Tứ trưởng lão đã đến.

Trong đám người truyền ra một âm thanh hoan hô.

- Tứ trưởng lão là Thiên giai hạ phẩm, thừa sức bắt giữ tên tiểu tử này.

- Tiểu tử này quá càn rỡ, không coi ai ra gì.



Tứ trưởng lão Nhất Đao Môn chậm rãi đi về phía Đường Phong, nhìn lướt qua đám đệ tử bị đánh tổn thương nằm trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Dám đến Nhất Đao Môn giương oai, lá gan của tiểu tử ngươi quả là không nhỏ, nhìn ngươi tuổi còn trẻ, thực lực không tệ, nếu tự phế hai tay ta sẽ cho ngươi rời đi, nhân sinh trăm năm, thời gian của ngươi còn rất dài, ngươi phải nhớ ngàn vạn lần đừng nên trêu chọc người không thể chọc.

Lão đầu tử hiện tại hận không thể đem Đường Phong ăn tươi nuốt sống, nhưng ở bên cạnh có rất nhiều người của các thế lực đang xem, nếu hắn trực tiếp ra tay, sẽ ảnh hưởng đến tên tuổi của hắn, cho dù thắng cũng không có gì phong quang, còn không bằng ra vẻ hào phóng, thả cho hắn một con đường sống, như vậy Nhất Đao Môn cũng có được thanh danh nhân từ.

Người bị phế bỏ hai tay, cả đời cũng không phải là hết, nhưng đối với một người tu luyện mà nói, quả thực so với chết còn đáng sợ hơn. Lão đầu ngoài miệng nói rất hay, nhưng tâm của hắn rất độc ác a.

Đường Phong vẫn như cũ không để ý đến hắn, trên mặt bình tĩnh như một hồ nước phẳng lặng, không nhanh không chậm đi tới gần hắn.

Tròng mắt Tứ trưởng lão híp lại, cả giận nói:

- Đây chính là ngươi muốn chết, vậy cũng đừng trách lão phu vô tình.

Từ tràng diện này, đám người xung quanh rất tiếc hận, nhưng đây là chuyện không liên quan đến mình. Đồng thời trong mắt lão đầu hiện ra một tia mừng rỡ, lật tay thành trảo, chộp thẳng vào đỉnh đầu của Đường Phong.

Dùng thực lực Thiên giai hạ phẩm, đối phó một Địa giai thượng phẩm, huống chi đối phương là một người còn trẻ tuổi, lão đầu cũng không muốn lấy bội đao của mình ra, làm như thế là tự hạ thân phận. Hắn lại nghĩ, dưới uy lực một trảo của mình, tiểu tử kia căn bản không có khả năng ngăn cản.

Năm ngón tay bắn ra cương mang dài một tấc, sắc bén vô cùng, giống như móng vuốt của mãnh thú, nếu bị một trảo này đánh trúng, đỉnh đầu của Đường Phong sẽ xuất hiện mấy lỗ máu.

Đối diện với một kích kinh thiên kia, Đường Phong giống như bị choáng váng, không có ý tránh né, tùy ý để năm ngón tay kia chộp về phía đỉnh đầu của mình.

Đệ tử Nhất Đao Môn hưng phấn, tròng mắt trợn lên thật lớn, một đám ngươi bọn chúng vừa rồi còn bị một mình Đường Phong liên tiếp bức lui về phía sau, mất mặt vô cùng, giờ phút này thấy Tứ trưởng lão sắp trút giận cho mình, tự nhiên muốn nhìn tràng cảnh đỉnh đầu của tiểu tử cuồng vọng này bị bóp vỡ nát.

Linh Khiếp Nhan đứng trong đám người bên cạnh Đường Phong, nhắm mắt theo đuôi theo sát hắn, trên mặt vẫn biểu lộ vẻ ngây thơ thanh thuần, thỉnh thoảng quay đầu nhìn chung quanh một chút, cũng không có ý muốn ra tay trợ giúp Đường Phong, bởi vì nàng biết rõ thực lực Phong ca ca của nàng bây giờ như thế nào, đừng nói Thiên giai hạ phẩm, coi như Thiên giai thượng phẩm, nếu không biết rõ về Đường Phong, mặt đối mặt vẫn ăn thiệt thòi lớn.

Thời điểm năm ngón tay kia sắp đánh xuống đỉnh đầu của Đường Phong, Đường Phong rốt cục cũng xuất thủ, hắn không né tránh, trên người thậm chí còn không có cương khí chấn động, đảo tay thành quyền, bước nhỏ về phía trước, trực tiếp nện vào năm ngón tay của Tứ trưởng lão.

- Răng rắc.

Tiếng vang liên tiếp truyền đến, thân thể Đường Phong có chút giật giật, không tự chủ lui về phía sau ba bước, mà Tứ trưởng lão của Nhất Đao Môn kia, lại kêu thảm một tiếng, tay phải giống như chạm vào một cái chảo còn nóng, vội vàng thu tay về, động tác như hành vân lưu thủy, lưu loát dứt khoát, làm cho mọi người không kịp nhìn thấy.

Đám người vây xem kêu lên một tiếng không tốt, sắc mặt trở nên kinh ngạc vạn phần, bọn hắn hoàn toàn không biết vừa rồi đã phát sinh chuyện gì, động tác của Đường Phong quá nhanh, ngoại trừ một số ít cao thủ có nhãn lực nhìn ra động tác của hắn, những người khác chỉ thấy tay của Tứ trưởng lão va chạm vào thân thể Đường Phong, hắn lập tức nhảy về phía sau.

Giờ phút này nhìn về phía Tứ trưởng lão, người không rõ chân tướng không khỏi hít một hơi lãnh khí.

Bởi vì tay củaTứ trưởng lão, hiện giờ có hình dạng gì? Năm ngón tay vặn vẹo vạn phần, ngón trỏ dính vào mu bàn tay, ngón giữa lõm vào lòng bàn tay, ngón cái gãy thành ba đoạn, bàn tay có hình thù rất quỷ dị, cái gọi là tay đứt ruột xót, dưới đau nhức kịch liệt tay của Tứ trưởng lão run rẩy không ngừng, giống như chân gà bị ôn dịch, mồ hôi trên trán tụ thành từng hạt châu lớn tích tích rơi xuống mặt đất.

Tứ trưởng lão lại chịu thiệt? Tuy đệ tử Nhất Đao Môn tuy không nhìn ra Đường Phong động thủ như thế nào, nhưng kết quả thì bọn họ lại thấy rất rõ ràng.

Điều này sao có thể? Có thể đánh một cánh tay của Thiên giai hạ phẩm cao thủ thành trọng thương như vậy, tiểu tử này rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới gì?

Bọn họ giật mình thì trưởng lão của bọn họ thì khiếp sợ, tục ngữ nói: trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nhưng bây giờ thì ngược lại, người trong nhà rõ ràng hơn.

Người khác không biết uy lực một quyền của Đường Phong, nhưng Tứ trưởng lão là người trực tiếp trải qua nên tinh tường vạn phần. Một quyền kia không có sử dụng cương khí, rõ ràng chỉ là man lực của bản thân.

Trảo của chính mình tuy không so được với đao pháp, nhưng cũng phải đánh để dò xét, đối phương chỉ sử dụng một quyền liền phá giải được cương khí của mình, đánh trọng thương tay phải của mình, mà bản thân của hắn, vẫn như cũ không có việc gì.

Tiểu tử này thật sự chỉ đạt tới Địa giai thượng phẩm? Tứ trưởng lão cảm thấy hôm nay mình gặp quỷ rồi.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Tứ trưởng lão không dám vô lễ, hắn muốn tìm hiểu rõ thân phận và ý đồ của tiểu tử này, tiểu tử này lợi hại như thế cũng không vô duyên vô cớ chạy đến Nhất Đao Môn tìm phiền toái.

- Ngươi đến Nhất Đao Môn muốn làm cái gì?

Đường Phong cuối đầu nhìn nhìn nắm đấm của mình, phảng phất như có chút không hài lòng với một kích vừa rồi, nghe xong lời Tứ trưởng lão nói, lúc này mới ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn, mở miệng nói:

- Thu tiền lãi xong rồi, hiện tại đã nên làm chính sự.

Nhìn lướt qua đám người vây xem, Đường Phong cao giọng nói:

- Thiên Tú Đường Phong, phụng lệnh của tông chủ, đến đây mang Mạc Lưu Tô sư tỷ và các vị sư thúc trở về, nhận được ưu ái của Nhất Đao Môn các vị, lưu sư tỷ của ta tạm cư ở đây mấy ngày, Đường Phong vô cùng cảm kích.

Lời vừa nói ra, chúng đệ tử Nhất Đao Môn lập tức sợ hãi, những đệ tử các phải đến chúc mừng lập tức lui về phía sau, cố gắng kéo xa khoảng cách giữa mình và Đường Phong, giống như trên người Đường Phong đang mang bệnh ôn dịch.

Nếu như chưa có ai nghe qua tên tuổi của Huyết Ma Đường Phong, người này chắc chắn sẽ bị chê cười là ngu ngốc.

Gần hai năm trước, Thiên Tú có một nam đệ tử ngang trời xuất thế, dùng sức một mình đánh chết 2500 người Cự Kiếm Môn, bên Dạ Vũ hồ, máu chảy thành sông, thây chất thành núi, giống như Tu La Địa Ngục.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv