Người trẻ tuổi này tay cầm quạt xếp, ngông cuồng tự đại quét mắt một vòng quanh hành lang, miệng nói ra một tiếng xem thường, một chân hung hăng dậm mạnh xuống hành lang, cổ họng giống như cái chiêng thủng bắt đầu phát ra âm thanh:
- Ngươi chết rồi sao mụ Phượng? Nếu chưa chết thì cút ra đây nhanh lên.
Vừa dứt lời, nữ nhân đầy đặn xinh đẹp, thoạt nhìn khoảng chừng ba mươi, chậm rãi từ trên lầu bước xuống, phụ nhân vừa đi vừa sửa sang lại y phục của mình, trên mặt mang theo vẻ tươi cười lấy lòng, người còn đến đã nghe âm thanh quát lên:
- Ai la hét gì thế, ngọn gió nào thổi Khổng thiếu gia ngài tới đây vậy?
Vừa nói xong, mụ Phượng đã vọt tới bên cạnh người trẻ tuổi.
Đường Phong nghe được câu này, khóe miệng nhịn không được khẽ nhếch môi. Xem ra, sách lượt của mình thật chính xác, mới ở đây không bao lâu, chính chủ đã tự động lộ diện.
Đôi mắt của Khổng gia ác thiếu nhìn chằm chằm vào phần ngực trắng như tuyết lộ ra ngoài của nàng, chiếc quạt xếp chọc chọc vào đó, cười dâm tiện nói:
- Mụ Phượng, lại có khách nhân khiến ngươi vừa ý sao?
Mụ Phượng vũ mị trừng mắt liếc Khổng gia ác thiếu một cái:
- Khổng thiếu gia ngài đừng nói đùa nữa, ta giờ đã hoa tàn ít bướm, làm gì có ai để ý đến?
- Mụ Phượng, bộ dáng của người vẫn còn thướt tha lắm.
Khổng gia ác thiếu liếm liếm bờ môi
- Luận công phu trên giường, cả Định Khang thành này ai có thể vượt qua ngươi chứ.
Mụ Phượng bị nói như vậy, nhưng cũng không để ý chút nào, cười tươi như hoa bay phất phới, sóng xuân dập dìu, chuyển đề tài khác nói:
- Khổng thiếu gia ngươi dạo gần đây không thấy tới, hôm nay sao lại nhớ đến nơi này vậy?
- Cái xuân lâu này chính là sản nghiệp của Khổng gia ta, ta thân là thiếu gia đến đây dạo chơi có gì phải vội?
Khổng gia ác thiếu vừa nói xong đã không nhịn được
- Không nói đến nữa, tranh thủ thời gian đem Hồng nhi đến cho ta đi, thiếu gia ta muốn phát tiết.
Sau khi nói xong, Khổng gia ác thiếu quay sang nói với mấy hộ vệ:
- Các ngươi tùy tiện tìm vài người chơi đùa đi, một giờ sau theo bổn thiếu gia đi trà lâu thành tây làm việc.
- Cảm tạ thiếu gia.
Mấy tên hộ vệ kia lập tức nhướng mày vui mừng.
Khổng gia ác thiếu tuy rằng thanh danh không được tốt lắm, nhưng lại rất có năng khiếu phá của, bình thường hộ vệ theo hắn ăn uống chơi gái đánh cuộc gì cũng không cần phải lo nghĩ, cho nên tại Khổng gia, vô số người tranh giành đến sứt đầu mẻ trán cùng vì muốn cùng vị thiếu gia này lăn lộn..
Một đám người rất nhanh liền tản ra, Khổng gia ác thiếu dưới sự dẫn dắt của tú bà, đi đến một phòng trên lầu ba, mấy tên hộ vệ kia cũng kéo một vài cô nương vào phòng, đến tận lúc này, không khí áp lực trong hành lang mới đột nhiên tan hết, tràng diện vốn đang yên tĩnh liền bị vô số âm thanh huyên náo phá vỡ.
- Kia chính là Khổng thiếu gia nổi tiếng xa gần sao?
Đường Phong nhẹ giọng ghé tai Thúy nhi hỏi.
Thúy nhi hơi gật đầu, lại tách một hạt bồ đào đưa đến miệng Đường Phong, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói:
- Xem ra công tử nhất định là mới tới Định Khang thành rồi, ta không tiện nói nhiều, nếu sau này công tử gặp phải hắn, nhất định phải tránh ra xa một chút.
Thúy nhi lời này là có lòng tốt muốn nhắc nhở, rõ ràng nàng có chút hảo cảm với Đường Phong, nếu không sao lại nói sau lưng ông chủ mình như vậy chứ.
- Ngươi rất sợ hắn?
Đường Phong tiếp tục hỏi
- Nghe nói hắn rất xấu, đúng không?
Thúy nhi cười lớn một tiếng:
- Công tử, chúng ta không nói đến vấn đề này được chứ?
- Hắn từng khi dễ ngươi sao?
Đường Phong hùng hổ dọa người.
- Không có. . .
Thúy nhi lập tức hoảng sợ, cúi đầu nói:
- Chúng ta đều sợ hắn. Đã có vài tỷ muội chết trên tay hắn, năm trước thì có năm người, năm nay cũng chết mất ba người rồi, mỗi một tỷ muội bị Khổng thiếu gọi cùng qua đêm, ngày hôm sau liền không tỉnh lại được nữa. Chừng một năm nay, Hồng nhi tỷ tỷ tiến vào Điểm Hồng Thần, Khổng thiếu gia rất ưa thích nàng, nên mới hạ thủ lưu tình, nhưng dù vậy, Hồng nhi tỷ tỷ mỗi lần phục thị Khổng thiếu gia xong, thì vài ngày liền không động thân nỗi.
- Thiếu gia này thoạt nhìn yếu đuối, thân thể hao hụt, sao sức chiến đấu lại mạnh mẽ vậy
Đường Phong thực có chút kinh ngạc.
Thúy nhi sững sờ, lập tức hiểu ra Đường Phong đang nói đến chuyện gì, cười khổ lắc đầu nói:
- Không phải như vậy, Khổng thiếu gia hắn. . . Không giống những nam nhân khác, hắn thích nghe tiếng kêu rên, cùng tiếng cầu xin tha thứ thảm thiết của nữ nhân, cho nên hắn thường xuyên dùng roi da đánh những tỷ muội phục thị hắn, hơn nữa còn dùng châm đâm, lấy đao cắt. . . Chúng tỷ muội cũng vì thế mà chết đi.
- Biến thái
Đường Phong cùng Linh Khiếp Nhan trăm miệng một lời mắng một câu.
- May mắn.
Thúy nhi miễn cưỡng tươi cười
- Mấy tháng gần đây, Khổng thiếu gia hình như đã chán ngấy gái lầu xanh bọn muội, nên số lần tới rất ít.
Chinh phục nữ tử lầu xanh quả thật không có cảm giác thành tựu gì cả, lấy tâm lý hư hỏng hay thay đổi của Khổng gia ác thiếu, chắc sẽ thích một số phụ nữ đã có chồng, hoặc cưỡng đoạt con gái nhà người khác hơn.
- Công tử. chúng ta không nói những chuyện này nữa, tối nay ngươi lưu lại được không?
Thúy nhi cười duyên một cái, bên khóe miệng hiện ra một má lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu.
- Sợ là không được.
Đường Phong thật thà nói.
Ánh mắt Thúy nhi thoáng trở nên ảm đạm u oán.
- Ta còn có việc cần làm, đợi khi xong xuôi thiếu gia ta lại đến sủng hạnh ngươi.
Đường Phong thò tay xoa bóp khuôn mặt nàng, nói dối một câu.
Thúy nhi lúc này mới nhẹ nhàng cười cười, gật đầu nói:
- Vậy Thúy nhi xin cung kính đợi đại giá của công tử.
Lòng của cô bé này tựa như gương sáng, tiếp xúc qua không ít nam nhân, biết rõ lúc nam nhân nói dối là có dạng gì. Đường Phong nói như vậy, nhất định là sẽ không quay lại tìm nàng nữa, bất quá nàng chỉ là một cô nương lầu xanh, vốn không có kì vọng gì với nam nhân cả, chỉ có điều biểu hiện hòa nhã tối nay của Đường Phong khiến nàng cảm thấy có hứng thú.
Đương Phong một bên cùng Thúy nhi nói giỡn nói chuyện phiếm, một bên dẫn dắt câu chuyện.
Vừa rồi tên ác thiếu Khổng gia kia trước khi rời đi đã nói với mấy tên hộ vệ, một giờ sau sẽ đến trà lâu thành Tây làm việc.
Đường Phong đối với bọn họ muốn làm chuyện gì cũng không thấy hứng thú lắm, thứ hắn hứng thú chính là tính mệnh của tên ác thiếu này. Đợi lát nữa trước hắn đi trà lâu thành Tây, Đường Phong liền đến sớm một chút, tìm xem địa phương nào thuận tiện để ra tay.
Thực lực của mấy tên hộ vệ kia cũng không cao lắm, đại khái chỉ tầm Huyền giai thượng phẩm, đối với Đường Phong không hề có bất kỳ uy hiếp nào, chỉ là giết người trong thành, tự nhiên cẩn thận là trên hết.
Dưới những lời dẫn dắt hữu ý vô ý của Đường Phong, Thúy nhi liền đem tất cả tình huống cơ bản tại Định Khang thành nói qua một một lần, đương nhiên trà lâu ở thành Tây cũng không ngoại lệ.
Thành tây có hai trà lâu, phân biệt thuộc về sản nghiệp của hai đại gia tộc. Chỉ có điều phương thức kinh doanh của hai trà lâu này lại có chút bất đồng, một trà lâu vô cùng đơn giản, phục vụ cho một số người có khuynh hướng thanh tịnh uống trà nói chuyện phiếm sử dụng, cấp bậc của trà lâu này tương đối cao, không phải ai cũng có thể tùy tiện vào được.
Chương 409: Câu Lan. (Hạ)
Mà trà lâu kia lại có chút bất đồng, nó đi theo lộ tuyến trung hạ tầng, phàm phu tục tử, nông phu đầy tớ, chỉ tốn vài đồng tiền, mua lấy một bình trà, dừng lại nghỉ ngơi trong trà lâu nghỉ ngơi nữa ngày một ngày cũng không ai quản đến.
Hơn nữa trong trà lâu còn có Câu Lan, trong đó có người thổi kén đàn hát, biểu diễn tài nghệ, cũng có người thuyết thư đến kể chuyện, xem như náo nhiệt. Bất quá nếu muốn thưởng thức biểu diễn trong Câu Lan, tất nhiên phải bỏ tiền ra, may mà chi phí cũng không đắt lắm, cho nên nếu so sánh, lượng khách của trà lâu này còn lớn hơn trà lâu trước rất nhiều.
Nghe Thúy nhi giới thiệu, Đường Phong cũng đã đoán được với ánh mắt của tên Khổng gia ác thiếu kia sẽ đến trà lâu nào rồi.
Lấy tính cách quần là áo lượt này của hắn, tự nhiên không thể đến trà lâu thanh nhã kia, hắn ưu thích náo nhiệt hơn, mà có thể làm cho tên ác thiếu này hứng thú, sợ rằng chỉ có thể là nữ nhân.
Trong Câu Lan từ trước đến nay không thiếu nhưng nữ tử dung mạo thanh thuần, nhưng lạc đến bước đường cùng chỉ có thể xuất đầu lộ diện bán nghệ nuôi thân, tên Khổng gia ác thiếu này nói một giờ sau đi trà lâu làm việc, chắc là vừa ý cô nương nào rồi.
Khả năng này phi thường lớn.
Nghe ngóng hết tin tức, Đường Phong tiện tay lấy ra một món trang sức bằng vàng nhét vào tay Thúy nhi, cảm tạ nàng một tiếng sau đó rời khỏi Điểm Hồng Thần.
Giờ đã hiểu rõ ánh mắt của tên ác thiếu Khổng gia kia, Đường Phong tất nhiên sẽ không ngồi một chỗ chờ đợi. Hắn cần tới trà lâu thành Tây trước để nhìn kĩ một chút.
Từ Điểm Hồng Thần đến thành Tây cũng không quá gần, hơn nữa ban đêm người qua lại khá nhiều, Đường Phong trên đường đi chậm rãi quan sát, không chút nào nóng nảy.
Bất quá Định Khang thành không hổ là tòa thành có quy mô lớn, rất nhiều hàng hóa tại Tĩnh An thành không có, ở đây lại tùy ý bắt gặp.
Ví dụ như da lông linh thú, huyết dịch, nội đan trân quý nhất, khoáng thạch có tính chất không tệ, vũ khí đẳng cấp cương binh... Tại Định Khang thành tuy rằng thưa thớt, nhưng cũng có buôn bán. Bất quá chất lượng của những nội đan linh thú kia không phải nói quá chứ nhiều lắm chỉ là nội đan của tam giai linh thú, thể tích chẳng những nhỏ, nhan sắc cũng cực kỳ ảm đạm, năng lượng nguyên tố bên trong cũng rất yếu ớt.
Linh thú chỉ khi đạt đến tam giai thể nội mới hình thành nội đan, nội đan có thể dùng làm thuốc, cho dù chất lượng khỏa nội đan của tam giai linh thú kia không được tốt lắm, nhưng giá niêm yết giá cũng lên đến cả vạn lượng bạch ngân.
Thứ này nếu so với nội đan ngũ giai lục giai trong Mị Ảnh không gian của mình, chả khác bi đất là bao, Đường Phong đương nhiên sẽ không ấm đầu đi mua thứ đồ chơi này rồi.
Đi hơn nửa thời thần, Đường Phong mới đến được cái trà lâu ở thành tây kia, ngẩng đầu nhìn lại, bên cạnh cửa chính của trà lâu, dùng một miếng vải bố rộng thùng thình để làm chiêu bài, lúc cơn gió đêm thôi qua liền khẽ tung bay phất phơi.
Lão Trang xây nên trà lâu này thật có tầm nhìn, trà lâu này chính là của Trang gia thuộc một trong ngũ đại gia tộc của Định Khang thành, Trang gia cũng không trông cậy vào việc dùng trà lâu để kiếm tiền, chỉ có điều trà lâu cùng quán rượu, kỹ viện được xưng là ba nơi lớn chuyên truyền bá tin tức, Trang gia chủ yếu dựa những người ở đây để thu thập tin tức trên giang hồ cùng với tình báo trong Định Khang thành.
Dưới sự tiếp đón của tên tiểu nhị vai khoắc miếng vãi bố trắng, Đường Phong cất bước tiến vào trà lâu.
Vượt ngoài dự kiến của Đường phong chính là ngọn đèn dầu bên trong trà lâu rõ ràng rất sáng, hơn nữa người đã ngồi kín hết chỗ, ngay cả bãi đất trống bên cạnh cũng có không ít người đang đứng.
Tuy vậy, cũng còn lại một số bàn chưa sử dụng. Ở đây nuốn ngồi bàn, cũng phải bỏ tiền ra, đối với những người bình thường không khá giả mà nói thì đứng hay ngồi đều như nhau cả, bọn hắn đương nhiên không muốn dùng số tiền này rồi.
Đường Phong áo mũ chỉnh tề, khí vũ hiên ngang, trông cũng không giống người nghèo khó, nhân viên cửa tiệm đương nhiên rất nhiệt tình đưa hắn đến trước một cái bàn, dùng miếng vải bố trên vai khẽ lau, cung kính nói:
- Mời khách nhân ngồi, ngài muốn uống chút gì không?
- Cứ tùy tiện là được, đem thêm mấy mâm đựng trái cây nữa.
Đường Phong thuận miệng đáp một câu, tên trà tại thế giới này không giống với kiếp trước, lý giải của Đường Phong đối với trà đạo lại không được sâu, không muốn xấu mặt, nên đành phải trả lời mơ hồ.
- Được rồi, xin ngài chờ một chút.
Nghe Đườn Phong nói thế tên tiểu nhị nhiệt tình vạn phần.
Sau một hồi công phu, nước trà mang theo hương khí xông vào mũi cùng một số mâm đựng trái cây tinh sảo liền được bưng ra, trong trà lâu, tiêu phí phải trả tiền trước, Đường Phong tốt xấu gì cũng biết quy củ này, tiện tay cầm một món trang sức bằng bạc ném cho điếm tiểu nhị, tên kia lập tức đại hỉ, liên tục nói lời cảm tạ.
Giờ phút này, trong Câu Lan của trà lâu, đang có một người thuyết thư mái tóc hoa râm, miệng lưỡi lưu loát đang thao thao bất tuyệt những chuyện bịa đặt trên giang hồ.
Người thuyết thư này thoạt tuổi không còn nhỏ nữa, là một lão đầu đã sống được nửa đời người, hắn vỗ vỗ Kinh Đường Mộc, sang sảng nói:
- Lại nói Tuyết Nữ năm đó lẻn vào Bắc Ly tông của Lý Đường đế quốc trộm lấy linh đan diệu dược, trong lúc vô tình bị đệ tử Bắc Ly tông phát hiện, Bắc Ly tông dốc toàn lực, vậy mà không cách nào giữ được một nữ nhân, cuối cùng Tuyết Nữ tay cầm một thanh lợi kiếm, giết ra khỏi vòng vây trùng điệp, cuối cùng trốn vào Cực Bắc Băng Hàn chi địa, trận chiến ấy đánh đến đất đá bay mù trời, nhật nguyệt ảm đạm.
Nghe xong lời này, Đường Phong nhịn không được cười cười, hắn không nghĩ đến, người thuyết thư này lại nói đến chuyện của Diệp cô cô.
Bất quá nói lại thì những người bình thường này đối với các thần bí cao thủ đều sùng kính vạn phần, cả Lý Đường đế quốc, thần bí cao thủ không dưới mười người, thế nhưng Tuyết Nữ lại là người thấy việc nghĩa không từ nên được xếp vào vị trí thứ nhất, không ít người chỉ biết danh Tuyết Nữ, nhưng ngay cả tên thật của nàng cũng không biết, chứ đừng nói đến việc trên tay nàng có một thanh thần binh Thu Thủy. Xếp hạng sau Tuyết Nữ tất nhiên là hai đại Sát Thần của Đại Tuyết Cung, bất quá đây lại là địa bàn của Đại Tuyết Cung, người thuyết thư này dù to gan hơn nữa, phỏng chừng cũng không dám nói đến chuyện của Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích.
Tài ăn nói của người thuyết thư này quả thật rất tốt, đem trận chiến giữa Tuyết Nữ cùng Bắc Ly tông miêu tả rất cẩn thận, một đám người ở dưới đều rướn cổ lên lắng nghe, thỉnh thoảng trầm trồ khen ngợi một tiếng, hiển nhiên là để ủng hộ cho hành đông vĩ đại của Tuyết Nữ rồi.
Bất quá chuyện làm gì phức tạp đến vậy? Theo như Đường Phong đoán, lấy thực lực của Diệp cô cô, chạy đến Bắc Ly tông gì đấy trộm lấy linh đan diệu dược, cho dù có khoáng sạch cả kho, người khác cũng không thể nào phát hiện được. Đây hiển nhiên là chuyện do người thuyết thư kia bịa ra, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng nhiều đến sự nhiệt tình của người nghe.