Đứng ở đầu cùng, Phi Tiểu Nhã dừng lại trước cột trụ nham thạch nóng chảy, trong lúc nhất thời không biết nên đi chỗ nào tìm Đường Phong rồi, chỉ có thể lớn giọng la lên tên của Đường Pong, nhưng lại không nhận được bất cứ lời đáp lại nào.
Rống, lại là một tiếng rít gào trầm thấp từ phía trên đột nhiên truyền tới, tinh thần Phi Tiểu Nhã chấn động, ngẩng đầu nhìn lên trên, đã thấy phía trên đá vụn rơi đầy, trong đá vụn hầu như có một bóng người trần truồng, theo đá vụn cấp tốc cùng nhau rơi xuống dưới.
- Tiểu tặc!
Phi Tiểu Nhã kinh hô một tiếng, đạp mạnh dưới dất, nhảy về phía thân ảnh rơi xuống.
Chính là hắn, chính là khuôn mặt bản thân mong nhớ suốt mấy tháng, tuy rằng khuôn mặt của hắn lúc này vặn vẹo lơi hại, tóc tai cũng lộn xộn, thế nhưng có một số chỗ không thể sai lầm, hắn chính là Đường Phong, hai mắt của chính mình không thể lừa dối chính mình.
Đường Phong lúc này đã có chút thần trí không rõ rồi, hắn chỉ cảm thấy chính mình như tiến vào trong biển lửa, bị hỏa kình hung hãn không ngừng đốt cháy, hơn nữa là đốt cháy từ mỗi một bộ phận nhỏ nhất, mỗi một tấc da thịt, mỗi một khối cơ thể, loại đốt cháy này vượt xa năng lực chịu đựng của con người, toàn bộ thân thể của hắn đều đang trong trạng thái tan vỡ, da thịt bên ngoài không ngừng chảy ra máu tươi, trong nháy mắt bị nhiệt độ cực nóng hong khô, ngưng kết bên ngoài da thịt, hiện tại nhìn qua, toàn bộ thân thể của hắn đều bị bao phủ trong một tầng vật máu khô đỏ hồng.
Tất cả điều này đều là do thứ phát ra quang mang chói mắt tạo thành.
Bảo bối này rốt cuộc là cái gì, cho tới bây giờ Đường Phong vẫn không biết, Linh Khiếp Nhan cũng không biết. Thời điểm nó thoát ra từ trong sơn động nhỏ, toàn bộ không gian đều bị quang mang màu trắng hoàn toàn bao phủ.
Qua một đoạn thời gian rất dài Đường Phong mới từ từ thích ứng được loai tia sáng này, híp mắt nhìn về phía trước, chỉ nhìn thấy một quang cầu đại khái lớn chừng một nắm tay trẻ con, quang cầu này phiêu phù phía trên sơn động nhỏ, lơ lửng ngay trước mặt Đường Phong, không hề nhúc nhích.
Trên quang cầu tản mát ra quang mang ôn hòa, khiến người khác sinh ra cảm giác ấm áp, nhịn không được muốn tiếp cận nó. Thế nhưng từ trong đáy lòng phát ra một thanh âm, nói cho Đường Phong biết thứ này vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể đơn giản tới gần.
Bất quá mặc kệ là thanh âm từ đáy lòng chính mình hay là khuyên can của Linh Khiếp Nhan, cả hai đều không thể ngăn cản được bước tiến của Đường Phong.
Đường Phong thề, hắn lúc đó không hề có ý nghĩ muốn chiếm giữ đoàn quang cầu này, chỉ bất quá là muốn xem xét căn nguyên mà thôi, muốn nhìn xem rốt cuộc quang cầu này là cái gì.
Tuy rằng nhìn qua quang cầu này vô cùng ôn hòa, thế nhưng Đường Phong cũng không dám lấy thân thể của chính mình ra để nói giỡn, mà là nắm lấy thiên binh Toái Tinh, nhẹ nhàng đâm vào đoàn quang cầu.
Chỉ một đâm nhẹ này liền chọc ra chuyện.
Đường Phong nghĩ chính mình có đôi khi rất không cẩn thận, biết rõ tình thế không rõ, thậm chí là rất nguy hiểm, biết rõ không thể đơn giản đụng chạm vào, thế nhưng vẫn nhịn không được.
Con người tại rất nhiều thời điểm đều có thể gặp phải loại sự tình như thế này, bởi vì trong lòng luôn lôn ôm một tia may mắn, không biết, bất luận là may mắn gì cũng có thể dẫn phát chuyện ngoài ý muốn. Đường Phong không phải là người hoàn mỹ, đối mặt với một đoàn quang cầu thần kỳ như vậy, nếu là không tìm hiểu căn nguyên, sau này khẳng định thường xuyên nhớ tới, hồi tưởng lại nếu lúc đó chính mình chạm vào nó thì sẽ có kết quả như thế nào.
So với sau này hối hận không làm, không bằng hiện tại làm xong rồi hối hận! Nếu là lại có một lần cơ hội khác, Đường Phong khẳng định chính mình vẫn tiếp tục chạm vào nó.
Trong nháy mắt khi thiên binh Toái Tinh và quang cầu tiếp xúc với nhau, Đường Phong lập tức biết sự tình biến lớn rồi.
Bởi vì trong quang cầu nhìn như vô cùng ôn hòa này cư nhiên ẩn chứa một đạo năng lực bá đạo chí nhiệt tới không thể tưởng tượng nổi. Thiên binh Toái Tinh theo Đường Phong vào nam ra bắc lâu dài như vậy, chiến thắng qua vô số địch nhân lợi hại, tại thời điểm tiếp xúc với quang cầu, chớp mắt đã dần dần bị tan chảy.
Phản ứng của Đường Phong không thể nói không hài lòng, lúc nhận thấy thiên binh Toái Tinh xảy ra biến hóa, lập tức rút lại thanh chủy thủ hầu như chỉ còn lại nửa đoạn, thế nhưng đã không còn kịp rồi. Đạo hỏa kình khổng lồ mà bá đạo chí nhiệt kia lập tức theo Toái Tinh, trực tiếp dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Đường Phong.
Quang mang chói mắt cũng theo đó hoàn toàn biến mất không còn một mảnh, đau đớn kịch liệt từ khắp các bộ phận trên cơ thể truyền tới, Đường Phong nhịn không được rống giận khó chịu.
Đây chính là nguyên nhân vì sao đám người Phi Tiểu Nhã từ bên ngoài nhìn thấy, đồng thời khi quang trụ biến mất, tiếng tê rống của Đường Phong đột nhiên truyền đến.
Thực sự là để người không thể chịu đựng được rồi.
Trong cơ thể có một cỗ hỏa kình điên cuồng va chạm khắp nơi, đụng phải kinh mạch khiến hắn đau đớn vô cùng, thân thể cũng bị hỏa kình ăn mòn, càng không ngừng bị phá hủy.
Đường Phong tự biết nếu như không phải kinh mạch của chính mình quá mức cường đại, sợ rằng căn bản không thể dung nạp hỏa kình bá đạo này. Nếu không phải thân thể đã trải qua ba lần rèn luyện, chỉ sợ không thể duy trì được trong thời gian chốc lát.
Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, Đường Phong thậm chí còn bớt thời giờ kiểm tra kinh mạch và cơ thể của chính mình một chút, xác thực là có một đoàn quang cầu sáng rọi tới cực điểm chạy loạn trong cơ thể, chỉ bất quá đoàn quang cầu này so với quang cầu vừa rồi đã thu nhỏ hơn rất nhiều, nhưng năng lượng dung nạp bên trong lại không hề có một chút giảm thiểu, quang cầu chạy tới đâu, nơi đó lập tức đau thấu tim.
Y phục trên người cũng rất nhanh bị hủy diệt, thiêu đốt không còn một mảnh, chỉ còn lại bộ Bất Phôi Giáp thiếp thân bên người không hề hư hỏng.
Sau một lát, sơn động nhỏ nơi Đường Phong đứng thẳng đã bị phá thành vô số mảnh nhỏ, đá vụn và bản thân Đường Phong đều bị rơi xuống bên dưới.
Nhìn cột trụ nham thạch nóng chảy thẳng tắp, trên dưới bốc lên không ngớt, nó đã không hề biểu hiện một đạo thẳng tắp như ban đầu rồi, mà là quanh co khúc khuỷu, phảng phất như bị quang cầu trong cơ thể Đường Phong ảnh hưởng, nham thạch nóng chảy chí nhiệt đều có điểm xu thế như dựa vào Đường Phong.
Thời điểm Đường Phong rơi thẳng xuống vị trí Phi Tiểu Nhã đứng, vừa vặn bị bảo chủ đại nhân đang la hét nhìn thấy, Phi Tiểu Nhã không chút để ý an nguy bản thân, muốn chảy tới cứu Đường Phong.
Toàn thân Đường Phong lúc này đã bị hỏa kình đốt cháy tới thần trí không rõ rồi, hoàn toàn không biết tình cảnh của chính mình như thế nào. Linh Khiếp Nhan bên trong Bất Phôi Giáp cũng bị dọa sợ hãi, kêu gọi như thế nào cũng không hề có bất cứ đáp lại nào từ Đường Phong.
Hỏa kình bá đạo hừng hực thiêu đốt trong cơ thể, liên tục rục rịch, Đường Phong hiện tại chỉ có một cảm giác, đó chính là tùy ý phát tiết thông suốt, phát tiết sạch sẽ hỏa kình đang thiêu đốt trong cơ thể, đây hoàn toàn là phản ứng bản năng, không hề có bất cứ ý thức điều khiển nào.
Chương 325: Phấn đấu quên mình (hạ).
Đường Phong không ý thức rơi xuống, mà Phi Tiểu Nhã có ý thức đuổi theo, cương khí Thiên giai thượng phẩm ngưng tụ dưới chân, thôi động thân thể chính mình, tự nhiên là tốc độ so với Đường Phong nhanh hơn rất nhiều.
Hai người không biết đã rơi xuống bao nhiêu khoảng cách, rốt cuộc Phi Tiểu Nhã cũng chạy tới bên người Đường Phong, giương mắt nhìn khuôn mặt vặn vẹo biến hình của hắn, Phi Tiểu Nhã yêu thương kêu gọi:
- Tiểu tặc, theo ta đi!
Vừa nói, một mặt đưa tay bắt lấy cổ tay Đường Phong, chỉ khi bắt được tay hắn, chính mình có thể mang theo hắn chạy ra khỏi nơi này rồi.
Thế nhưng chính mình còn chưa đụng được vào tay hắn, tiểu tặc này cư nhiên đã giơ lên một cánh tay đỏ bừng, hung hăng vỗ mạnh về phía nàng, đồng thời còn gầm lên tiếng rống giận điên cuồng.
Lực đạo của một chưởng này vô cùng khổng lồ, trong chưởng kình ẩn chứa cương khí chí nhiệt khiến trái tim Phi Tiểu Nhã đập nhanh hơn, cho dù nàng đã tấn chức tiến vào Thiên giai thượng phẩm cũng không dám đón đỡ. Vội vội vàng vàng vận chuyển cương khí hộ thân, đồng thời nhảy tránh sang hai bên.
Một chưởng của Đường Phong đánh hụt, thế nhưng lực lượng ẩn chứa trong một chưởng này vẫn như cũ đẩy Phi Tiểu Nhã đang rơi xuống tách ra một đoạn, cả người càng trực tiếp đánh vào vách sơn động trong núi lửa.
Phi Tiểu Nhã kêu lên một tiếng đau đớn, hoàn toàn không nghĩ tới Đường Phong chỉ là một Địa giai trung phẩm, thế nhưng uy lực của một chưởng này lại mạnh mẽ tới trình độ như vậy, cương khí hộ thân xuất hiện dấu hiệu tan rã, hầu như phải tan vỡ trong nháy mắt.
Chờ khi Phi Tiểu Nhã một lần nữa giương mắt lền nhìn về phía Đường Phong, chỉ thấy toàn thân tên tiểu tặc này bốc lên hỏa diễm hừng hực, toàn thân chiếu sáng, cột trụ nham thạch nóng bỏng và hỏa diễm trên người hắn hô ứng với nhau, cột trụ nham thạch nóng bỏng cư nhiên xoay tròn văng về phía hắn.
- Cẩn thận!
Phi Tiểu Nhã bất chấp đau đớn trên người, vội vàng hét lớn, thế nhưng sau một khắc, nàng tận mắt nhìn thấy một màn sợ tới ngây người.
Đối mặt với cột trụ nham thạch nóng bỏng tập kích, Đường Phong cư nhiên không tránh không né, hai quyền hai chân không hề có chút quy luận giãy giụa loạn, trực tiếp đánh văng nham thạch nóng bỏng tiếp cận về phía hắn, giữa không trung giống như rơi xuống cơn mưa lửa, giọt mưa chính là nham thạch nóng bỏng liên tục văng tung toe.
Chỉ trong thời gian chốc lát đã không nhìn thấy bóng dáng Đường Phong.
- Đường Phong!
Phi Tiểu Nhã cắn chặt hàm răng, cấp tốc đuổi theo.
Càng rơi xuống bên dưới, cảnh tượng tận mắt nhìn thấy lại càng vượt quá sức tưởng tượng của Phi Tiểu Nhã.
Giữa không trung, Phi Tiểu Nhã cảm giác chính mình phảng phất giống như đột phá một tầng vách ngăn nào đó, toàn thân đột nhiên từ hoàn cảnh ôn hòa rơi vào trong một thế giới băng hàn tới xương tủy.
Tuy rằng vẫn là trong sơn động kia, thế nhưng ở đây có thể nhìn thấy linh khí ngưng kết thành băng tinh màu băng lam cực lớn tới mắt thường có thể nhìn thấy rõ ràng, cột trụ nham thạch nóng chảy kia tuy rằng vẫn tồn tại, thế nhưng lại biến thành màu băng lam, vẫn như cũ không ngừng cuộn cuộn lên xuống.
Tất cả nham thạch nóng bỏng giống như giọt mưa bị chính mình đánh nát khi gặp trên đường rơi xuống hẳn là kết quả do cột trụ nham thạch nóng bỏng kia tập kích tên tiểu tặc, hoàn cảnh quái dị khiến Phi Tiểu Nhã phải cẩn thận từng chút biến hóa phương vị, miễn cho bị cột trụ nham thạch nóng chảy này đột nhiên tập kích đến.
Mấy ngày này không biết tiểu tặc kia ăn cái gì, vênh váo hò hét, cư nhiên lấy thân thể máu thịt chống lại nham thạch nóng chảy, Phi Tiểu Nhã tự hỏi chính mình, tuyệt đối không có bản lĩnh như vậy.
Đuổi theo một lúc nữa, nhiệt đột càng lúc càng lạnh lẽo, thậm chí Phi Tiểu Nhã cảm giác thân thể chính mình sắp bị cứng ngắc hoàn toàn rồi, loại lạnh lẽo này không phải bình thường, lạnh lẽo có thể khiến cao thủ Thiên giai cũng phải sợ hãi có thể đông cứng, có thể tưởng tượng được nhiệt độ thấp tới mức nào.
So sánh mà nói, lúc này Đường Phong lại cảm giác vô cùng thích ý, sảng khoái tới mức không thể sảng khoái hơn được nữa, hỏa kình bá đạo trong cơ thể để hắn phảng phất giống như bị ngâm trong biển lửa, hiện tại đột nhiên tiến vào trong hầm băng, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, băng hàn lạnh lẽo bên ngoài thân thể, theo đó tâm tình táo bạo và thần trí của chính mình đã bình phục lại một chút. Tuy rằng nhiệt độ trong cơ thể còn có chút không thể ức chế, nhưng rõ ràng so với lúc đầu đã tốt hơn nhiều.
Quay đầu nhìn bốn phía, trái tim Đường Phong thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, chính mình cư nhiên đang rơi xuống, tốc độ nhanh chóng vô cùng, cũng không biết đã rơi xuống bao lâu rồi.
- Sao lại như vậy?
Đường Phong giơ chân đạp tay giữa không trung, muốn cân bằng lại thân thể của chính mình, muốn tìm một điểm nào đó để mượn lực giảm xóc, thế nhưng lại không tìm được bất cứ vị trí nào có thể mượn lực.
- Phong ca ca, sắp tới rồi!
Linh Khiếp Nhan kinh hô một tiếng.
Đường Phong cúi đầu nhìn, chỉ nhìn thấy một mặt nước màu băng lam cách chính mình không xa, hơn nữa khoảng cách giữa chính mình và mặt nước màu băng lam càng lúc càng gần. Trên mặt nước này càng không ngừng tỏa ra khí thế giống như sương trắng, đây không phải là nhiệt khí, mà là hàn khí, hàn khí có thể đông lạnh hồn phách con người.
Dưới tình thế cấp bách, Đường Phong chỉ có thể bảo vệ vị yếu hại của chính mình, làm tốt tâm lý chuẩn bị va chạm với mặt nước, chỉ trong thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi, Đường Phong triệt để rơi xuống.
Ào một tiếng nổ, trên mặt nước tạo nên một cơn sóng mãnh liệt, lập tức một chuỗi bọt khí thật dài từ trên mặt nước bốc lên trên cao.
Đường Phong chìm vào trong mặt nước, bị va đập tới thất điên bát đảo, vừa mới khôi phục một điểm thần trí lại trực tiếp tan biến thành mây khói, trong đầu ong ong liên tục, thân thể gần như chết lặng.
Thế nhưng cảm giác chết lặng hầu như chỉ duy trì trong chốc lát, lập tức bị cảm giác vừa lạnh lại vừa nóng hoàn toàn thay thế.
Lạnh chính là mặt ngoài thân thể chính mình, nước biển lạnh lẽo nơi này khiến người khác phải giận sôi, để người không thể chịu đựng được, thế nhưng lửa nóng trong cơ thể lại không hề giảm xuống, khiến Đường Phong trong lúc nhất thời cảm giác chính mình phảng phất như đang ở trong hai thế giới tuyệt nhiên tương phản.
Cảm giác này so với thể nghiệm băng hỏa lưỡng trọng thiên trong băng hỏa ba mươi sáu phòng không quá giống nhau rồi, bên trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, một khi thời điểm hai loại linh khí thay thế nhau xảy ra sẽ tạo cho Đường Phong cảm giác sung sướng thoải mái không nói nên lời, thế nhưng lúc này Đường Phong chỉ có khó chịu.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi chốc lát, cảm giác lạnh lẽo đã không còn tồn tại nữa rồi, toàn thân lại một lần nữa trở nên lạnh lẽo không gì sánh được, nước biển xung quanh thân thể càng không ngừng bốc lên bọt khí, sôi trào ùng ục.
Dù có nhiều nước đá hơn nữa cũng không thể dập tắt được hỏa kình trong cơ thể Đường Phong, thần trí vừa mới thanh tỉnh được một điểm chỉ duy trì được trong thời gian chốc lát lại một lần nữa quay về hư vô.