Vô Thường

Chương 304: Giao dịch (thượng_ha)



Một lát sau, Mang chấp sự mới thu hồi lại sát khí của bản thân, thản nhiên nói:

- Người thứ hai chính là Tạ Tuyết Thần! Cũng chính là Cung chủ Đại Tuyết Cung hiện tại.

- Cư nhiên là hắn!

Đường Phong không khỏi động dung.

Người này đã giết chết lão cung chủ Đại Tuyết Cung, hiện tại chưởng quản toàn bộ Đại Tuyết Cung, cũng chính là cừu địch của hai người Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích. Chỉ là khiến Đường Phong không nghĩ tới, tiểu nhân đê tiện này cư nhiên có bản lĩnh như vậy.

Băng hỏa ba mươi sáu phòng, cao thủ như Mang chấp sự cũng chỉ có thể đi tới phòng thứ hai mươi bảy mà thôi, mà Tiếu thúc và Đoạn thúc chính mình từ trước tới nay đều cho là vô địch trên trời cũng chỉ đi được phòng thứ ba mươi bốn, không kể lão cung chủ chỉ có một mình Tạ Tuyết Thần đi hết, so sánh đối lập như vậy, lẽ nào tư chất của Tạ Tuyết Thần còn tốt hơn so với hai đại sát thần?

Thế nhưng, cho dù là tư chất của Tạ Tuyết Thần tốt hơn một chút so với hai đại sát thần, nhưng Tiếu thúc và Đoạn thúc đã là người từng trải, thủy chung là lão lạt, Đường Phong phỏng chừng Tạ Tuyết Thần có lợi hại hơn nữa thì hiện tại cũng không nhất định là đối thủ của hai đại sát thần.

- Đường Phong, lấy năng lực của ta chỉ có thể nói cho ngươi biết những chuyện này, dù sao bản thân ta cũng chưa tiếp xúc qua phương diện kia, vì vậy nếu như ngươi có thể vượt qua được ba mươi sáu phòng, phải đi tìm xem có liệt diễm cô hay không, thế nhưng tuyệt đối không nên dừng lại quá dài bên trong, nếu như vượt qua bảy ngày, cho dù là cường độ thân thể và kinh mạch của ngươi chỉ sợ cũng không thể chịu đựng nổi băng hoa lưỡng trọng kình liên tục quấy nhiễu, miễn cho sau này lưu lại tai họa ngầm nào đó, hai người Thang Phi Tiếu cũng sẽ không bỏ qua cho ta!

Đường Phong khẽ cười một tiếng nói:

- Chấp sự không sợ ta không tìm liệt diễm cô hay sao?

- Được người nhờ vả, chính là việc của mình.

Mang chấp sự thản nhiên nói:

- Ta tin tưởng ngươi sẽ đi tìm, bởi vì bản thân ngươi chính là người không an phận, nhưng lại rất trọng tình trọng nghĩa.

- Chấp sự nói những lời này quá tự tin rồi!

Đường Phong lắc đầu:

- Ta và chấp sự không có giao tình sâu đậm gì đó, tới phòng thứ ba mươi sáu đã gian nan như vậy, lại còn muốn xâm nhập sâu hơn càng khó khăn tầng tầng, Đường Phong ta còn chưa tới nông nỗi bởi vì một người chưa quá thân quen mà liều mạng.

Mang chấp sự quay đầu nhìn hắn một cái, cười khổ một tiếng nói:

- Cũng chỉ có ngươi mới dám nói với ta như vậy!

Đường phong nhún vai, thắt lưng hơi duỗi, nói:

- Bất quá vẫn phải cảm tạ Mang chấp sự, nếu như ta có thể vượt qua được ba mươi sáu phòng mà nói, lúc đi ra tự nhiên sẽ vô cùng cảm kích, sau này nếu như chấp sự qua đời, ta sẽ cung phụng một bài vị, sớm muộn thắp ba nén hương, bảo đảm ngươi không quá tịch mịch là được.

Mang chấp sự cười lạnh một tiếng:

- Đường Phong, nếu như ta nói ra tên của ngươi, ngươi nghĩ Ô Long Bảo sẽ dung nạp ngươi sao?

- Chấp sự xin cứ tự nhiên, lần này chính là do chấp sự lấy an nguy của bằng hữu Đường Phong ta để uy hiếp ta, cưỡng cầu ta tới địa phương này. Nói thật, loại uy hiếp như thế này… Khiến trong lòng thiếu gia rất không thoải mái!

Nói xong một câu cuối cùng, ngữ khí của Đường Phong đã trở nên vô cùng đạm mạc.

- Trước đây xác thực Đường Phong có nhận qua nhân tình của chấp sự, chấp sự cũng trợ giúp ta nhiều. Nếu như chấp sự nhờ vả đàng hoàng, giảng giải lợi hại trong đó, Đường Phong ta còn có thể đáp ứng ngươi, thế nhưng hiện tại, ta thực sự không muốn thay ngươi làm bất cứ chuyện gì.

- Ngươi quả nhiên thẳng thắn!

Mang chấp sự hừ nhẹ một tiếng.

Ăn mềm không ăn cứng đều là đặc điểm chung của mỗi người, huống chi thiếu niên như Đường Phong, chính là thời điểm máu nóng, xoay vần mưa gió, nào chịu được người khác uy hiếp?

Có thể nói, từ khi đoán được đối phương có chuyện tình muốn mình phải làm, Đường Phong đã ôm định chủ ý, tuyệt đối không hợp tác. Ngươi có thể làm khó dễ được ta? Đường Phong coi như nắm chắc Mang chấp sự có chuyện cầu hắn, không thể động thủ đối với hắn.

Mang chấp sự than nhẹ một tiếng, nói:

- Đường Phong, chuyện này thực sự chỉ có ngươi mới làm được, cường độ kinh mạch và thân thể của ngươi so với Tạ Tuyết Thần trước kia còn cường hãn hơn nhiều, vượt qua ba mươi sáu phòng đối với ngươi mà nói chỉ là chuyện dễ dàng. Nếu như đạt được liệt diễm cô trong nghe đồn kia, không chỉ có lợi đối với ta, ngươi đối với Ô Long Bảo, thậm chí là hai người Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích rất có lợi.

- Chuyện này thì liên quan gì tới bọn họ?

Đường Phong phì cười một tiếng.

- Nguyên nhân trong đó tạm thời ta không tiện nói cho ngươi biết, thế nhưng ta cũng sẽ không lừa ngươi.

- Yên tâm đi, liệt diễm cô ta nhất định sẽ lấy, thế nhưng có giao cho ngươi lại là hai chuyện khác nhau rồi!

Bản thân Đường Phong đối với dược vật vốn rất có hứng thú, liệt diễm cô rốt cuộc là thứ gì, cư nhiên có thể sinh trưởng tại địa phương như vậy, hơn nữa ngay cả Mang chấp sự cũng khẩn cẩn muốn có, tất nhiên là thiên tài địa bảo không tồi rồi, hơn nữa còn là thiên tài địa bảo cực kỳ quý giá, cho dù Mang chấp sự không bảo hắn đi tìm, bản thân Đường Phong cũng sẽ đi tìm.

- Như vậy chúng ta làm giao dịch thì sao?

Mang chấp sự suy nghĩ chốc lát, đột nhiên mở miệng.

- Cưỡng bức không được lại nghĩ lợi dụ sao?

Đường Phong cười khẽ một tiếng:

- Chấp sự khả năng khai không khiến ta thỏa mãn!

- Ngươi giúp ta lấy liệt diễm cô ra, ta giúp ngươi đi tìm ngũ liễu căn.

Mang chấp sự thản nhiên nói.

Tinh thần Đường Phong chấn động, bật thốt lên nói:

- Ngươi làm sao biết ta muốn ngũ liễu căn?

Lời vừa ra khỏi miệng, Cổ Thần lập tức suy nghĩ ngọn nguồn trong đó, nhất định là cái miệng rộng Bàng dược vương đã nói cho Mang chấp sự.

Quả nhiên Mang chấp sự cười nói:

- Từ lúc ngươi tiến vào Ô Long Bảo, mỗi một hành động nhỏ nhất của ngươi đều nằm dưới sự giám thị của ta. Trong hiệu thuốc thiếu xà triền đằng khẳng định là ngươi động tay động chân, chỉ là phế vật Bàng dược vương kia không phát hiện ra ngươi làm như thế nào mà thôi. Mà lần trước ngươi cầu ta giúp ngươi ra khơi chính là vì tìm kiếm túy ngư thảo. Ta đã từng nghe qua Bàng dược vương nói qua tên ba loại dược liệu này, xà triền đằng, túy ngư thảo hẳn là đã vào trong túi ngươi rồi, hiện tại ngươi còn khuyết thiếu ngũ liễu căn, có đúng hay không?

- Chấp sự tuệ nhãn như đuốc!

Đường Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

- Tuy rằng ta cũng muốn biết ngươi tìm thứ này làm cái gì, thế nhưng ta nghĩ đối với ngươi rất quan trọng. Thế nào? Điều kiện này thế nào?

Mang chấp sự mỉm cười hỏi.

- Chấp sự có ngũ liễu căn?

Đường Phong cẩn thận hỏi ngược lại.

- Không có!

Hắn cư nhiên chậm rãi lắc đầu, cực kỳ bình tĩnh nói:

- Ta chưa bao giờ gặp qua, cũng chưa bao giờ nghe qua!

Đường Phong buồn bực muốn phun máu:

- Ngươi chưa từng nghe nói qua, như vậy còn giao dịch với ta cái gì?

-o0o-

Mang chấp sự thản nhiên nói:

- Ta hoàn toàn có thể lừa đối ngươi nói ta có, thế nhưng con người của ta rất không thích gạt người, tuy rằng ta không có loại dược vật ngũ liễu căn này, thế nhưng ta có thể phát động toàn bộ ô long bảo đi tìm kiếm giúp ngươi, như vậy so với ngươi một mình một người tìm kiếm nhất định nhanh chóng hơn nhiều? Phương pháp cũng rộng mở một chút, thậm chí ngay cả bên phía Đại Tuyết Cung cũng có thể tìm xem.

Trong lòng Đường Phong khẽ động, tỉ mỉ cân nhắc lợi hại trong đó, nếu như thực sự có ngũ liễu căn mà nói, như vậy chính mình sẽ thu thập được toàn bộ tài liệu luyện chế linh lung biến cương đan rồi, cương tâm của chính mình có thể diễn biến tành một loại thuộc tính khác. Bút buôn bán này, có thể chấp nhận được!

Người của toàn bộ Ô Long Bảo giúp chính mình tìm kiếm, xác thực là phải nhanh hơn rất nhiều.

Thế nhưng nếu là tìm không được thì sao? Tìm không được tất cả đều là nói suông.

Thấy Đường Phong trầm tư, Mang chấp sự rèn sắt khi còn nóng nói:

- Đợt huấn luyện kế tiếp của Ô Long Bảo đều là thực chiến! Bởi vì không phải mỗi người đều có thể tới Băng Hỏa Đảo, cường độ kinh mạch và thân thể không đạt tới trình độ nhất định, tiến vào sẽ phải chết, hơn nữa tài nguyên có hạn, vì vậy nhất định phải có một bộ phận trong đó phải chết đi, cho dù bọn họ có thể đi vào, nhưng tâm tính và định lực thiếu cũng phải chết. Ngươi và Không Dư Hận có cừu oán, hiện tại ngươi đã biến mất, ngươi nghĩ Không Dư Hận này sẽ trút cừu hận lên đầu người nào?

Đường Phong cả kinh, trong đầu không tự chủ được hiện ta thân ảnh bốn người. Đúng vậy, loại tiểu nhân giống như Không Dư Hận, tại ngày đầu tiên giai đoạn huấn luyện thứ nhất bắt đầu đã từng ra tay đối với Cừu Thiên Biến. Nếu như chính mình không có mặt, hắn nhất định sẽ chuyển đầu mâu vào bốn người còn lại, ai bảo bọn họ tiếp xúc với chính mình tương đối nhiều?

- Cộng thêm điều kiện trước đó, ta còn có thể đáp ứng ngươi, tại lúc chưa tiến vào Băng Hỏa Đảo, bốn người bọn họ nhất định không chết!

Mang chấp sự ân cần dụ hoặc, ngôn từ chân thành nói:

- Ta chỉ có thể đảm bảo bọn họ không chết, bởi vì bọn họ cũng là đệ tử của Ô Long Bảo, muốn đặt chân vào Băng Hỏa Đảo cần phải có thực lực và tư cách tương ứng, trong chiến đấu mới là biện pháp tốt nhất để bọn họ trưởng thành, bảo hộ quá mức chu toàn ngược lại bất lợi đối với bọn họ.

- Chấp sự đã có thành ý như vậy, nếu Đường Phong tiếp tục cự tuyệt thì quá mức không dung tình rồi.

Đường Phong thở dài một tiếng:

- Thành giao rồi. Như lời ngươi nói, ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm liệt diễm cô, thế nhưng thành hay không thành ta không thể đảm bảo.

- Làm hết sức là được!

Mang chấp sự gật đầu.

- Bất quá ngay cả súc sinh Tạ Tuyết Thần kia cũng có thể làm được, ngươi khẳng định có thể làm được.

- Thế nào? Tạ Tuyết Đình cũng đã từng lấy ra liệt diễm cô?

Đường Phong hỏi.

- Uhm, không chỉ là liệt diễm cô, hắn còn từng tiến vào sâu hơn, đạt được một thứ gì đó, là vật chí băng chí hàn.

Đây rốt cuộc là thứ gì vậy? Nhưng Đường Phong không mở miệng hỏi, bởi vì chỉ cần chính mình có thực lực, có thể tự mình đi nhìn.

Băng Hỏa Đảo sao? Trong lòng Đường Phong không khỏi mong đợi.

Mang chấp sự đột nhiên khẽ ho khan vài tiếng, sắc mặt càng thêm trắng bệnh, thậm chí ngay cả cương khí bao phủ xung quanh thuyền nhỏ cũng phập mồng bất định, tốc độ thuyền bỗng nhiên loạn nhịp.

Đường Phong nhanh chóng nói:

- Nếu Mang chấp sự thấy mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi chốc lát.

Thời gian duy trì dùng cương khí khu động thuyền nhỏ đi tới, cho dù Mang chấp sự có cường thịnh hơn nữa thì cũng có chút không chịu đựng nổi.

- Không được!

Mang chấp sự lắc đầu:

- Nếu như chúng ta không nhanh chóng một chút sẽ bị nha đầu kia vượt qua, hiện tại hẳn là Sở Văn Hiên đã tỉnh lại rồi.

- Nha đầu kia?

Đường Phong nhíu mày:

- Bảo chủ đại nhân sao?

- Uhm!

Mang chấp sự gật đầu.

Cư nhiên xưng hô bảo chủ là nha đầu kia… Bối phận của Mang chấp sự này đúng là đủ cao nha.

- Bảo chủ đại nhân coi trọng ta như vậy?

Đường Phong kinh ngạc, vì một đệ tử Huyền giai, Mang chấp sự đánh hôn mê Sở Văn Hiên, miễn cho hắn mật báo bảo chủ, hơn nữa hiện tại như nhiên người ta gặp nau tự đuổi theo ra khỏi Ô Long Bảo?

- Đâu chỉ là coi trọng, quả thực chính là coi ngươi như mệnh căn rồi!

Mang chấp sự rất bỡn cợt cười cười.

Đường Phong gãi gãi đầu nói:

- Thế nhưng ngay cả mặt mũi của bảo chủ đại nhân ta còn chưa nhìn thấy qua.

Lẽ nào bởi vì chính mình tương đối xuất sắc, bảo chủ nhân nhân ái tài như mạng, cho nên mới coi trọng chính mình như vậy? Uh, nhất định là như vậy.

Mang chấp sự quay đầu liếc mắt nhìn Đường Phong, nghĩ tầm ngươi đương nhiên gặp qua! Không chỉ gặp qua, hai người các ngươi còn xảy ra rất nhiều chuyện tình, hiện tại nha đầu kia cả ngày cả đêm đều nghĩ tới ngươi rồi! Bất quá lời này chính mình không thể nói ra được, nha đầu kia phải tiếp thu một chút đau khổ mới thành, nếu không sau này Đại Tuyết Cung như rắn mất đầu, cũng thẹn với lão cung chủ trên trời có linh thiêng!

Đường Phong a Đường Phong, ngươi tạm thời chịu khổ một chút, trở thành trướng ngại vật cho nha đầu kia tôi luyện tâm tính.

Trong Ô Long Bảo, khi Mang chấp sự đi được nửa canh giờ, quái nhân độc nhãn mới giật mình ớn lạnh một cái, từ trong hôn mê tỉnh táo lại.

Phắt một cái từ dưới đất nhảy lên, nét mặt Sở Văn Hiên giống như đưa đám, ngoài miệng nói:

- Lần này chết chắc rồi, tuyệt đối là chết chắc rồi, tên chó chết Mang chấp sự ngươi làm chuyện thật tốt a!

Một mặt mắng chửi, một mặt phóng nhanh về nơi ở của bảo chủ đại nhân.

Ngay cả một hắc ý nhân trong Ô Long Bảo cũng không nhìn thấy, hắn là vừa mới bị Mang chấp sự đuổi đi, nếu như không phải chính mình sẽ không mê man tới bây giờ mới tỉnh táo lại. Đây chính là kế hoạch đã trù định từ lâu, Sở Văn Hiên dám khẳng định, Mang chấp sự chính là sợ sau khi đánh chính mình hôn mệ bị hắc y nhân phát hiện, lúc này mới phân tán tất cả mọi người.

Một đường cấp bách vọt tới nơi ở của Phi Tiểu Nhã, vừa mới chạy ào vào trong tiểu viện, Sở Văn Hiên lại vội vàng lui ra ngoài, đứng bên ngoài hô lớn nói:

- Thuộc hạ Sở Văn Hiên có việc gấp cầu kiến bảo chủ.

Sau khi người trong phòng nghe được thanh âm, một lát sau có một thị nữ bước tới, nói với Sở Văn Hiên:

- Bảo chủ cho ngươi đi vào.

- Dạ!

Sở Văn Hiên lên tiếng, hấp tấp chạy nhanh.

Bảo chủ đại nhân Phi Tiểu Nhã mỹ lệ lúc này đang ngồi bên cạnh bàn, hai tròng mắt ẩn chứa mùa xuân, lúc thì buồn lúc thì vui, trên mặt lan tràn tình cảm thiếu nữ hoài tình.

Nàng đã bị ma nhập thật thật sâu rồi, từ lần trước bị tên tiểu tặc kia phát hiện ra, chính mình dùng loại ngữ khí lạnh như băng nói với hắn rất nhiều, điều này khiến Phi Tiểu Nhã cảm thấy rất bất an. Cố tình muốn thay đổi thái độ và ngữ khí của chính mình đối với hắn một chút, thế nhưng lại không biết phải thay đổi từ chỗ nào cho phải.

-o0o-

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv