Vô Thường

Chương 202: Hạ độc



Sắc mặt ba vị phân đường chủ đã rất lo lắng, nhưng trong nhất thời cũng không có kế sách nào, bởi vì Lâm Nhược Diên đều mang theo đệ tử Thiên Tú trốn trong đường ngầm của sơn giả. một khi có người đi vào sẽ lập tức chống trả. Từ tối hôm qua đến giờ bọn họ cũng nếm được vài lần, nhưng mỗi lần đều bị Lâm Nhược Diên giết mấy đệ tử, không thể không lui về.

Hơn nữa nơi này dễ thủ khó công, người Cự Kiếm Môn không biết còn cất giữ bảo bối gì, một sơn giả bọn họ tạo ra giúp phòng thủ kiên cố như vậy, muốn đánh cũng đánh không ngã được.

Khúc Thập Bát mở miệng nói:

- Lâm trưởng lão, có chuyện gì thì từ từ nói, cần gì phải động đao động thương, như vậy không phải là thương tổn đến hòa khí sao?

Từ trong sơn giả truyền đến thanh âm trách cứ của Lâm Nhược Diên:

- Hòa khí? Lúc ba tên các ngươi tính kế sao không nghĩ đến hai chữ hòa khí? Việc lần này nếu lan truyền ra ngoài, ta xem ba người các ngươi thế nào đối mặt với đời, tông môn của ba ngươi sao sống yên được đây?

nghe xong, tâm tình Đường Phong rốt cuộc cũng yên hơn hẳn. Hơi thở cô cô có điểm loạn, hơn nữa ngữ khí rất yếu, hẳn là đã trúng độc một thời gian dài. Nhưng loại độc này đối với Đường Phong mà nói hoàn toàn không là cái gì. chỉ cần hắn và cô cô có thể hợp lại, tự nhiên có biện pháp giúp nàng giải độc.

Lâm Nhược Diên nói xong, mặt mũi ba người đều trở nên khó coi. Sự tình biến thành như vậy, tuy rằng lúc đầu còn bình tĩnh, nhưng bị Lâm Nhược Diên nói một lúc sâu thẹn quá hóa giận, nhưng là bởi vì bọn hắn hiểu chuyện của Thiên Tú.

Thiên Tú có tổng cộng hai Thiên Giai hạ phẩm, mà tông môn của bọn hắn, từng tông môn ít nhất cũng có bốn năm Thiên Giai, mà Thiên Tú chiếm cứ cả một Cự Kiếm Môn, tuy rằng diện tích không lớn nhưng cũng khiến người nào đỏ mắt kiếm tìm. Cho nên tối hôm qua khi Lâm Nhược Diên vạch trần việc xấu của bọn hắn, ba người liền chuẩn bị rượu, chuốc cho Lâm Nhược Diên uống vào.

Lâm Nhược Diên cho dù từng trải phong phú, nhưng làm sao nghĩ ba tông môn lại cùng nhau xuất thủ đoạn này? Nếu không phải nàng phúc lớn mạng lớn, tối hôm qua đã phải chịu khổ độc thủ rồi, càng không bàn đến việc quay về đây để trốn.

Theo lời Lâm Nhược Diên, chuyện lần này nếu lan truyền ra ngoài, thể diện ba tông môn quả thật là mất hết. Ba đại nam nhân, thực lực cũng không yếu, cư nhiên còn dùng độc để đối phó một nữ nhân, ai nghe được cũng khinh bỉ không ngừng.

Khúc Thập Bát nói:

- Lâm trưởng lão, ngươi hiện tại cũng chỉ miệng cọp gan thò, nò mạnh hết đã mà thôi. ngươi giết hơn mười mạng đệ tử của ba tông môn bọn ta, chuyện này bọn ta không truy cứu, nhưng điều kiện là người cùng mấy người bên trong phải ngoan ngoãn đi ra đầu hàng.

- Dù có chết bọn ta cũng không đầu hàng

Lâm Nhược Diên lớn tiếng quát mắng

Mặc dù tình báo của ba vị phân đường chủ có sai, thì Lâm Nhược Diên hiện tại cũng không duy trì được bao lâu.

Trúng độc từ tối hôm qua đến giờ đã qua bảy tám canh ai ở, hơn nữa còn trải qua một phen chém giết, cương khí xuất toàn bộ, độc tố cũng khuếch tán rất nhanh, nàng hiện tại chỉ dựa vào một ý niệm, bức mình không được ngã xuống, vì một khi nàng ngã xuống, mấy chục đệ tử Thiên Tú nàng bảo hộ đều sẽ gặp tai ương.

ngươi Thiên Tú còn lại giờ không nhiều, chỉ có mấy chục người, mà mình thì trừ bỏ Dịch Nhược Thần là ngang với Địa Giai, còn lại cũng là người của cảnh giới Huyền Giai và Hoàng Giai, thậm chí còn có đệ tử mới nhập môn. Dùng lực chiến đấu như vậy, với sức của các nàng sao có thể đối phó với đại quân của ba tông môn liên hợp mà bình yên vô sự đây?

Lâm Nhược Diên hiện tại chỉ cầu nguyện Thiên Tú mau chóng điều viện binh. Nhưng nàng cũng biết, điều động người từ ngàn dặm ngoài xa đến tiếp viện không phải là chuyện một ngày, ít nhất cũng phải đợi đến hai ba ngày sau, nhân mà Thiên Tú mới có thể đến nơi. Mà hai ba ngày sau thì.... bản thân vô luận thế nào cũng không thể kiên trì lâu như vậy.

Ẩn trong sơn giả, ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, trên tay cầm thanh bội kiếm, Lâm Nhược Diên cười khổ một tiếng. Nàng nhớ tới một nữ nhân hơn mười năm chưa từng gặp mặt, còn có nam nhân khiến mình mê luyến sâu đậm, rồi lại nghĩ tới Đường Phong.

Phong nhi cũng đã trưởng thành, qua hơn nửa năm, Phong nhi mười sáu tuổi đã không phụ kì vọng của mình. Mặc dù mình phải chết ở chỗ này cũng không có tiếc nuối gì. Chỉ tiếc là không thể nhìn thấy Phong nhi thành thân. Cũng như thế, nam nhân từng khiến mình theo đuổi sớm đã rời đi, đi hơn mười năm rồi, đến giờ vẫn còn chờ nữ nhân nọ, trước đây mình cũng chỉ có thể nhìn hắn một cái, như thế, đã đủ rồi.

Chính là, mình chết đi rồi, hơn mười đệ tử Thiên Tú phải làm sao bây giờ? Các nàng có nhiều người còn rất trẻ, nhiều người là lớn lên ở Thiên Tú, lần này chẳng qua là theo cùng Dịch Nhược Thần mà thôi.

nghĩ đến đây Lâm Nhược Diên quay đầu nhìn các đệ tử Thiên Tú, bên trong tối như mực, cái gì cũng không thấy, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở khẩn trương chiến đấu cùng với chút tiếng khóc thút thít.

Dịch Nhược Thần cho tới bây giờ đều một bộ dạng cực kì nghiêm khắc, mặc dù là khi đối phó với đội quân hơn hai ngàn năm trăm người tiến đến Cự Kiếm Môn thì cũng là như thế. Chính là hiện tại nàng bỗng ôn nhu hẳn, nhẹ nhàng an ủi các đệ tử Thiên Tú, nói:

- Đừng sợ, Bạch tông chủ chắc đã nhận được tin, ở bên trong nghỉ ngơi một hai ngày, các nàng sẽ tới cứu các ngươi.

Một đệ tử mười bốn tuổi nhào vào lòng Dịch Nhược Thần, khóc nức nỡ nói:

- Thế nhưng Dịch trưởng lão, bên ngoài họ vừa nói thả khói vào chỗ chúng ta.

Dịch Nhược Thần nhẹ nhàng vỗ vai của nàng, cười khổ một tiếng, đáp:

- Nếu thật sự như vậy, chúng ta không còn đường lui. Canh lúc ta cùng Lâm trưởng lão liều chết ra ngoài, các ngươi nhân cơ hội chạy trốn, có thể chạy được thì mau chạy ra ngoài, đem chuyện xảy ra từ đầu tới cuối ở nơi này kể hết cho Bạch tông chủ. Nếu thật sự không thể chạy thoát... Nếu không muốn chết thì hãy hạ vũ khí đi theo bọn họ thôi, Thiên Tú sẽ không trách các ngươi, ta cũng Lâm trưởng lão cũng không trách các ngươi, thân ở núi xanh, sợ gì thù không báo được? Nếu không muốn bị những kẻ đó chà đạp, hãy dùng võ khí của mình chấm dứt sinh mệnh, thanh trong sạch đến, thanh trong sạch đi.

Cô nàng trong lòng Dịch Nhược Thần lắc lắc đầu:

- Ta sẽ không theo bọn họ đâu.

- Chúng ta cũng không đi!

Một đám nữ nhân trăm miệng một lời, thanh âm tuy rằng mỏng manh những lại kiên định dị thường.

Liên Nhược Diên cùng Dịch Nhược Thần cười khổ một tiếng, xem ra lần này mười mấy người ở đây không ai có thể sống sót.

Chuyện xảy ra bên trong sơn giả bên ngoài không thể biết, nhưng mấy trăm người đã vây kín toàn bộ sơn giả, thời gian chỉ là nửa nén hương. Sau nửa nén hương, ba vị phân đường chủ sẽ hạ lệnh thổi khói. Tuy rằng bọn họ cũng thương hương tiếc ngọc, cũng muốn chơi đùa cũng mỹ nhân, nhưng nếu đối phương không chấp thuận, cũng chỉ có thể giết.

Đường Phong trốn giữa đám người, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, hắn đang lo lắng làm thế nào mới có thể cứu những đệ tử Thiên Tú an toàn ra ngoài.

-o0o-

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv