Vô Thường

Chương 133: Thiên binh thái đao



Đoạn Thất Xích vội bước tới hai bước, siết chặt tay Thang Phi Tiếu, run mạnh:

- Hảo huynh đệ!

- Hảo huynh đệ!

- Đúng rồi, lương một tháng ta được bao nhiêu?

Đoạn Thất Xích đột nhiên hỏi.

- Lương gì kia?

Thang Phi Tiếu hỏi lại.

- Ta bây giờ chính là một đầu bếp, chẳng lẽ tới chỗ các ngươi nấu cơm không công à? Lương tháng của ta ở Nhất Phẩm Hiên là hai ngàn lượng.

Thang Phi Tiếu lập tức trợn mắt, quay đầu lại nhìn Đường Phong hỏi:

- Phong thiếu gia, trả cho hắn mỗi tháng một ngàn lượng có được không?

Đường Phong sắp cười tới cả mang tai rồi, hắn không ngờ Tiếu thúc có thể lôi kéo được cả Địa Thí Thần tới Thiên Tú. Nghe vậy liền sửng sốt, thốt lên:

- Sao đắt vậy?

Thang Phi Tiếu quay đầu nhìn Đoạn Thất Xích:

- Phong thiếu gia chê đắt, một tháng năm trăm thôi, chịu thì làm, không thì cút đi!

Đoạn Thất Xích đặt cái bao nhỏ trên vai xuống:

- Làm, ta làm chứ! Ai nói ta không làm! Đi thôi, đi trước mở đường đi.

Đường Phong xuýt chút nữa nhịn cười đến chết, hắn chưa từng thấy qua kiểu trả giá thế này bao giờ.

Cả đám người kéo nhau về Thiên Tú, Đường Phong nói:

- Đoạn tiền bối, ngươi đi mà không nói tiếng nào với chủ nhân Nhất Phẩm Hiên sao?

Đoạn Thất Xích lắc đầu:

- những gì cần đã nói cả rồi. Lúc mới tới ta đã nói với hắn, khi nào ta muốn đi thì sẽ đi, mười năm nay ta đã vào vài trăm tửu lâu, đều làm như vậy cả.

Thang Phi Tiếu vừa đi vừa dò xét hắn, nghi ngờ nói:

- Ta nói lão Đoạn, đao của ngươi đâu? Thân là cuồng đao, sao ngay cả vũ khí của mình cũng để mất hả?

Đoạn Thất Xích giơ thái đao trong tay mình lên:

- Thái đao không phải là đao sao? Đây chính là một thanh Thiên binh thái đao đấy!

Thang Phi Tiếu hít một ngụm khí lạnh:

- ngươi đem Ly Hợp đao đúc lại thành thanh đao này sao? Ngươi đúng thật là.

- Có gì mà không nỡ chứ, ta bây giờ chỉ cần nấu ăn chứ có cần chém người đâu.

- Nói cũng đúng.

Đường Phong thầm nghĩ quả nhiên là cao nhân, một thanh vũ khí Thiên binh lại bị hắn biến thành thái đao. Bất quá thái đao này cũng là Thiên binh, phỏng chừng khắp thiên hạ chỉ có một thanh.

giữa trưa dùng cơm lâu như vậy, lại xảy ra nhiều chuyện trễ nài, hiện tại thì trời đã về chiều.

Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, mười dặm đường dường như càng ngắn hơn, rất nhanh đã tới cổng trước của Thiên Tú.

Thang Manh Manh đang nằm ngủ trong lòng Thang Phi Tiếu, hôm nay đi dạo cả ngày, con bé đã sớm mệt lả người.

Trong Thiên Tú, vô số đệ tử vào ra liên tục, thoạt nhìn đều rất bận rộn.

Đoạn Thất Xích hít mũi một cái, nói:

- Đây là lần đầu ta tới Thiên Tú. nam nhân như ta có thể vào được à?

Thang Phi Tiếu vỗ vai của hắn nói:

- Sợ cái gì, lão tử và Phong thiếu gia bây giờ đã là khách khanh trưởng lão của Thiên Tú, mang một người huynh đệ vào thì đã sao? Hơn nữa, ngươi cũng đáng tuổi gia gia của các nàng. Ha ha!

Cười vài tiếng, Tiếu thúc đã không cười được nữa, bởi vì hắn phát hiện Tứ Nương đang dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn hắn, đoán chừng là nhớ tới chuyện lần trước hắn nhìn trộm đệ tử Thiên Tú tắm rửa. Hắn vội ho khan một tiếng, nói rất nghiêm túc:

- Không sao cả, lão Thang ta không phải cũng sống trong đó sao, cây ngay không sợ chết đứng, chỉ cần ngươi không làm gì thẹn với lương tâm là được, Tục ngữ nói hồng phấn khô lâu, trong mắt cao thủ như ta và ngươi thì mỹ nữ cũng không khác gì khô lâu cả.

Đoạn Thất Xích cúi đầu, suy ngẫm đạo lý mà Thang Phi Tiếu nói, sau đó gật đầu nói:

- Đúng vậy, lão Thang ngươi nói rất có lý, đi thôi.

Đám người còn chưa kịp đi thì đột nhiên, một tiếng "ông" truyền vào tai mọi người, thanh âm này giống như bảo kiếm ra khỏi vỏ, vô cùng chói tai.

Tất cả mọi người đều quay đầu lại, vẻ mặt hoảng hốt nhìn về phía Tần Tứ Nương.

Mắt phượng của Tứ Nương cũng trừng lớn, sắc mặt ngưng trọng tới cực điểm, đem Viêm Nhật giơ lên trước mặt, thanh Thần binh này lúc này không ngừng lay động, khác hẳn với lúc trưa, rung mãi không ngừng. ngược lại còn có dấu hiệu càng ngày càng mãnh liệt.

- Làm sao vậy!

Thang Phi Tiếu cau mày hỏi, lúc trưa Viêm Nhật vẫn rất ngoan ngoãn nên khiến hắn ngỡ là kiện Thần binh kia đã đi nơi khác, không ngờ lúc này Viêm Nhật lại cảnh báo thêm một lần nữa, so với lần trước còn rõ ràng hơn.

- Gần tới rồi! Rất gần!

Tần Tứ Nương nói:

- Muội có thể cảm nhận được, có một kiện Thần binh khác đang tới đây, Viêm Nhật bây giờ rất kích động!

- Sao lại như vậy?

Thang Phi Tiếu nhỏ giọng mắng một tiếng, Tần Tứ Nương đã được Viêm Nhật cảnh báo, như vậy thì chủ nhân của kiện Thần binh kia nhất định cũng nhận được, sao có thể tiếp tục tới gần, lẽ nào là tìm tới đây gây sự thật hay sao?

Đoạn Thất Xích đứng cạnh vẻ mặt ủ dột:

- Lý Đường đế quốc gần hai mươi năm nay chỉ có hai thanh Thần binh, chẳng lẽ... Là Tuyết Nữ đang tới? Lão Thang, ta biết ngay là theo ngươi sẽ không có chuyện tốt gì mà.

Tuyết Nữ năm đó lấy một địch hai, đối thủ chính là Thang Phi Tiếu và hắn. Tuyết Nữ vẫn in đậm trong trí nhớ Thang Phi Tiếu, lòng vẫn còn sợ hãi, Đoạn Thất Xích lẽ nào lại không?

Đoạn Thất Xích vừa nói xong, Thang Phi Tiếu liền quay đầu nhìn lên trời, lẩm bẩm:

- Tới rồi!

Quả thực đã tới, một cỗ khí thế vô cùng khổng lồ từ phía đông nhanh chóng ập tới đây, cỗ khí thế này tuy còn xa hơn mười dặm, nhưng sự cường liệt của nó cũng đủ khiến sắc mặt Thang Phi Tiếu biến đổi.

bởi vì Tiếu thúc phát hiện, cho dù là mình bây giờ cũng không thể phát ra cỗ khí thế áp bách lớn thế này, quá bén nhọn, quá dọa người! Đây không phải khí thế mà một người có thể có, căn bản cũng không ai có thể phát ra khí thế như vậy.

Cỗ khí thế này chẳng những khổng lồ, hơn nữa còn có chút hỗn loạn.

Nháy mắt Thang Phi Tiếu vừa cảm nhận được cỗ khí thế này thì Đoạn Thất Xích cũng cảm nhận được. Hai người lúc xưa là hai đại sát thần đứng đầu Đại Tuyết cung, thực lực bản thân không hề thấp, qua mười năm cũng vẫn như cũ.

Sau đó, Tần Tứ Nương cảm ứng được.

Sắc mặt của ba vị Thiên giai cao thủ đều trở nên rất khó coi.

Đại khái qua hơn nửa nén nhang, Đường Phong mới chậm rãi cảm ứng được, sắc mặt cũng biến đổi. Sau một khắc, một đạo quang mang bảy màu liền từ hướng Tĩnh An thành baỵ tới, tốc độ cực nhanh, hầu như chỉ trong nháy mắt đã lướt qua Thiên Tú, xông thẳng vào Khúc Đình sơn.

Ngay sau đó, không dưới mười đạo nhân ảnh, chia làm vài nhóm, theo sát phía sau luồng lưu quang, bay lướt qua đỉnh đầu của mọi người.

Trên thân đám người này đều bắn ra khí thế bức nhân, đan xen vào nhau, đối chọi với nhau, cuồn cuộn không ngừng phía trên Thiên Tú.

Cả Thiên Tú, phảng phất đều lay động, không khí cũng đông cứng lại, mỗi người đều đứng không vững, thực lực hơi kém một chút đều bị cỗ khí thế kia áp ngã xuống đất.

- Mẹ nó!

Thang Phi Tiếu tức giận mắng một tiếng, vừa rồi hắn còn tưởng một người nào đó phát ra cỗ khí thế kinh người thế này, giờ mới biết hóa ra là vì đám người kia đồng thời xông tới mà thành.

Đường Phong cũng hoa cả mắt.

Có thể không dựa vào bất kì thứ gì mà trực tiếp phi hành, ngoại trừ một ít người tu luyện có cương tâm đặc biệt ra, chỉ dựa vào thực lực của mình như thế thì chỉ có Thiên giai mới làm được, chỉ có đạt tới cảnh giới Thiên giai, mới có thể dùng cương khí tinh thuần khổng lồ để phi hành. Tuy là nói vậy, nhưng vừa rồi đám người này bay qua rất nhanh, tốc độ nhanh như vậy tuyệt đối không phải việc Thiên giai hạ phẩm có thể làm.

Nói cách khác, đám người vừa bay qua, toàn bộ đều là từ Thiên giai trung phẩm trở lên! Đây là chuyện khiến người nghe kinh sợ cỡ nào chứ? Không phải một hai người mà là một đám người!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv