Vô Thường

Chương 1208: Cướp đoạt là sở trường của ta



Được, có lời này của A Phong đệ đệ, tỷ tỷ an tâm.

Cổ U Nguyệt tiếp tục nói:

- Chiến gia đã trải qua ngàn năm, nội tình của bọn chúng hùng hậu hơn Cổ gia rất nhiều, tuy rằng Tư Đồ thế gia bị Đoạn tiền bối giận dữ thanh trừ như chặt đứt một cánh tay của Chiến gia nhưng chúng ta tuyệt đối không thể phớt lờ, theo ta được biết, chỉ riêng những cao thủ Linh Giai thượng phẩm điều tra được của Chiến gia có tới hai mươi lăm người, còn không biết có ẩn giấu bao nhiêu người! Số lượng như vậy dù là Cổ gia ta hay Trảm Hồn Tông cũng không thể đánh đồng. Mặt khác, địa bàn của Chiến gia cũng rất rộng, có vô số các gia tộc nhỏ phụ thuộc vào chúng. Nếu chúng ta muốn giải quyết Chiến gia thì phải bắt đầu hạ thủ từ những gia tộc nhỏ kia trước. Chuyện này sẽ do Cổ gia của ta và Trảm Hồn Tông xử lý. Cổ gia sẽ từ phía đông nam đánh mạnh vào phía Chiến gia, còn Trảm Hồn Tông sẽ đẩy mạnh từ phía tây nam vào, mục đích của cả hai nhà chỉ có một, đó chính là quét sạch mọi thứ trong vòng quản hạt của Chiến gia, quét sạch tất cả các gia tộc phụ thuộc vào bọn chúng, sau đó đánh thẳng tới tổng bộ.

- Còn chúng ta thì thế nào?

Đường Phong hỏi.

Cổ U Nguyệt nhìn hắn một cái, nói:

- Phong đệ đệ, người của ngươi có nhiệm vụ khác, đó chính là cướp giật tất cả những linh mạch và tài nguyên tu luyện của Chiến gia, cố gắng không cho bất kỳ một khối linh thạch nào chảy được về Chiến gia, đương nhiên đây là nhiệm vụ chủ yếu, nếu trên đường đi gặp được những gia tộc phụ thuộc ngoan cố chống đỡ thì cũng có thể thanh trừ.

Cướp giật tất cả linh mạch và tại nguyên tu luyện của Chiến gia, nói đơn giản chính là hai chữ - cướp đoạt!

Nhưng đây lại là cướp đoạt giữa ban ngày, không có chút tâm lý nặng nề nào cả! Ngươi là địch nhân của ta, ta không đoạt ngươi thì đoạt ai!

Cổ U Nguyệt an bài cho Đường Phong chuyện này xem ra cũng đã suy nghĩ rất sâu xa. Theo suy tính của nàng, loại công việc này rất béo bở, nhân mã của Đường Phong là thế lực bên ngoài, tự nhiên phải cấp cho hắn chút điểm tốt. Thứ hai, đoạt được những thứ đó là một số lượng tài phú khổng lồ, nếu đổi là người khác thì sợ rằng còn phải mất tay chân còn không chứa đủ, thế nhưng Đường Phong thì khác, trên người hắn có không gian Mị Ảnh, muốn thu bao nhiêu mà chẳng được?

Cổ U Nguyệt không nhất định biết được sự tồn tại của không gian Mị Ảnh, nhưng có thể đoán được Đường Phong có thủ đoạn nào đó mới có thể giấu được nhiều thứ trên người, dù sao hai người cũng không phải mới tiếp xúc một hai ngày với nhau.

Cho nên khi Đường Phong nghe được Cổ U Nguyệt an bài cho mình chuyện tốt như vậy không khỏi có chút vui vẻ, nhanh chóng nói:

- Cổ tỷ tỷ yên tâm, ta bảo chứng nhất định nơi nào có người Đường gia đi qua thì nơi đó sẽ không còn một ngọn có, sẽ không có một khối linh thạch được lưu lại.

Cổ U Nguyệt nghẽ cười nói:

- Ngươi làm việc ta rất yên tâm, chỉ là vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, nhất định phải cẩn thận trên hết.

- Ta biết.

Đường Phong gật đầu.

- Nơi này có bản đồ phân bố linh mạch của Chiến gia, ngươi cầm lấy nghiên cứu, nhìn từ nơi này bắt đầu hạ thủ tương đối thỏa đáng. Mặt khác, nhiệm vụ của chư vị Huyết Vụ Thành và Thiên Thánh Cũng cũng là nhiệm vụ đó, chỉ là các ngươi nên phân làm ba đường, mau chóng khống chế mọi địa phương có linh mạch.

Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà gật đầu.

Nếu như ba người cùng làm một nhiệm vụ, vậy thì tốt nhất, hội nghị tiếp theo cũng không cần tham gia, cầm địa đồ ly khai trở lại gian phòng của Đường Phong, ba người quây tròn vào một chỗ, còn chưa kịp trao đổi gì đã ầm ĩ cả lên.

Huyết Thiên Hà vô cùng táo bạo, khí huyết toàn thân phóng ra bên ngoài, luôn xắn tay áo chỉ chực đấu với Tần Thả Ca, Tần Thả Ca tao nhã chỉ liên tục lắc đầu, thình thoảng phản bác vài câu. Nhưng câu nào cũng đánh trúng điểm yếu khiến cho Huyết Thiên Hà đang giận giữ trong người lại càng sôi máu lên, Đường Phong ở chính giữa hai người cố gắng hòa giải, nhưng nói thế nào cả hai cũng mặc kệ, trong bụng cũng vô cùng căm tức.

Nguyên nhân cãi nhau rất đơn giản, chính là vấn đề phân phỗi những linh mạch.

Số lượng linh mạch Chiến gia sở hữu không ít, có tới tận mười cái, nhưng hiện giờ có ba người theo dõi mười cái linh mạch thì vấn đề liền xảy ra.

Trung bình mỗi bên cướp giận ba cái linh mạch thì vẫn còn một cái. Cái cuối cùng này sẽ thuộc quyền sở hữu của ai đây?

Tần Thả Ca nói binh tướng của Thiên Thành Cung hùng mạnh, số lượng đông đảo tự nhiên muốn đi đoạt bốn cái linh mạch, Huyết Thiên Hà không thừa nhận. Nói Huyết Vụ Thành của ta binh sĩ dũng mãnh thiện chiến, đám kia tội ác chồng chất, cướp đoạt vân vân… Là sở trường của hắn, há có thể để cho người ngoài?

Hai người không ai thuyết phục được ai, vẫn tiếp tục ầm ĩ lên.

Đây không phải nói ánh mắt của hai người thiển cận, còn chưa khai chiến đã bắt đầu thương lượng chia cắt chiến lợi phẩm, nguyên nhân căn bản chính là hai người tranh luận thế lực của ai lợi hại hơn một ít, cái linh mạch cuối cùng thuộc quyền sở hữu của ai chính là điểm then chốt.

Nghìn năm đối đầu, tuy rằng hiện giờ ngồi chung một đường, cuối cùng vẫn có chút cạnh tranh.

Tranh cãi ầm ĩ một lát, không ai thuyết phục được ai. Hai người cãi nhau tới khô khốc miệng lưỡi, nước bọt phun tung tóe ra khắp nơi.

Huyết Thiên Hà mở miệng là đòi chém giết, hắn nốc một chén trà rồi căm giận vỗ bàn:

- Tần Thả Ca, ngày hôm nay lão phu sẽ lấy đủ bốn cái linh mạch, nếu ngươi dám đánh chủ ý tới nó thì lão phu cùng ngươi không đội trời chung.

Tần Thả Ca mỉm cười, cũng nhấp một ngụm trà nói:

- Huyết lão quái. Mấy năm nay Huyết Vụ Thành của ngươi hao binh tổn tướng nhiều, còn có thể ăn nhiều như vậy sao? Cẩn thận ăn tham vỡ bụng đấy!

Vừa nghe lời này, Huyết Thiên Hà liền oán hận nhìn Đường Phong.

Đường Phong chột dạ, mấy năm nay Huyết Vụ Thành tổn thất người trên cơ bản đều do Đường Phong giở trò quỷ, hiện giờ chủ thành của người ta đang ở ngay trước mặt, sao Đường Phong còn không chột dạ?

Suy nghĩ một chút, Đường Phong đưa tay ra ngoài gọi::

- Mang giấy bút vào đây!

Ba người tranh cãi ầm í không ngớt đã sớm kinh động đến các nữ hài. Cả đám đang trốn ở phòng bên cạnh nghe trộm, hiện giờ nghe được lời phân phó của Đường Phong, Chung Lộ nhanh chóng lấy giấy bút qua bên.

Đường Phong cầm bút lông trên tay, dính chút mực nước, sau đó mở bản đồ ra, vẽ vài đường ở trên đó, chia bản đồ thành ba phần.

Huyết Thiên Hà và Tần Thả Ca cũng không gây sự, chỉ lẳng lặng mà nhìn Đường Phong.

- Hai vị nhìn, mười cái linh mạch ta đã phân đều ra, mỗi một bộ bản đồ có ba cái, cái linh mạch cuối cùng sẽ là điểm tiếp giáp của cả ba bản đồ. Không bằng như thế này, dù sao đi nữa các người cũng không ai thuyết phục được ai, trước hết chúng ta cứ chém giết hết phía bên ngoài, ai đoạt được ba linh mạch trước thì có tư cách hạ thủ cái linh mạch cuối cùng. Cãi nhau không có ý nghĩa, động thủ mới thấy thực lực.

Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà liếc nhau, đồng thời gật đầu nói:

- Cứ theo lời nói của ngươi.

Đường Phong đưa tay vung lên, mấy đạo chỉ phong bay ra, chia đều ba mảnh bản đồ. Tuy rằng ba mảnh bản đồ không to nhưng nhau nhưng trong mỗi tấm bản đồ đều có ba cái linh mạch, điều này cũng được cho là công bình.

Huyết Thiên Hà nhìn thoáng qua, đưa tay chộp tới một cái bản đồ, mở miệng nói:

- Lão phu lấy phần này.

Nhưng không chờ hắn bắt được, Tần Thả Ca liền bấm tay bắn ra ngăn ma trảo của Huyết Thiên Hà, ánh mắt của hắn cũng nhìn về phần bản đồ kia:

- Dựa vào cái gì? Ta cũng muốn phần bản đồ này!

Hai người giao thủ mấy trăm chiêu đồng thời bắt được mảnh bản đồ, một điểm cũng không thoái nhượng nhau, gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương.

Đường Phong vò đầu!

Lý do hai người nhìn chăm chú vào tấm bản đồ cũng rất đơn giản, trên tấm bản đồ này có có ba cái linh mạch, phân bố khá tập trung, cứ như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Cũng không phải là kẻ ngu si a, cả hai đều biết thời gian mới là nhân tố quyết định.

- Đều buông tay ra!

Đường Phong nổi giận, hiện giờ còn chưa xuất thủ thì người nhà đã đánh nhau túi bụi, lại còn là đầu lĩnh của những thế lực lớn, nếu truyền ra ngoài thì còn thể thống gì?

Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà liếc nhau, lỗ mũi phun ra khí nóng biểu thị sự khinh thường đối với đối phương, lúc này mới chậm rãi buông tay ra.

- Đến đây.

Đường Phong sốt ruột hét to lên:

- Đặt cửa đặt cửa, sinh tử tùy mệnh trời, phú quý chỉ trong vận khí, không vận dụng thần thức, không rình mò xem, chỉ có thể dùng mắt nhìn, bắt được cái gì thì phải nhận cái đó.

Một mặt hét to, một mặt Đường Phong vo ba tấm bản đồ lại thành một cục xoay như chong chóng trước mặt hai người, sau đó đột nhiên tung ra thành ba mảnh cuộn tròn ném lên trên bàn.

Hai người Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà giương mắt nhìn thoáng qua đều không có chủ ý nhất định. Không thể dùng thần thức, không được phép rình mò, bọn họ cũng không biết trong ba tấm bản đồ cái nào là cái nào.

- Đều là đại trượng phu, còn lề mề cái gì? Nhanh chóng lên, một phát phân thắng bại!

Đường Phong giục.

Huyết Thiên Hà đưa tay tùy tiện lấy một cái, Tần Thả Ca cũng lấy một cái, một cái còn lại liền về tay Đường Phong.

Ba người mở ra xem, khuôn mặt Đường Phong không khỏi rạng rỡ, chính mình bắt được tấm bản đồ chính là tấm có các linh mạch phân bố tương đối tập trung, còn Tần Thả Ca thì vẻ mặt đau khổ, hắn vớ phải tấm có các linh mạch phân bố tứ tán cách xa nhau, thời gian bị chậm so với hai người kia không thể nghi ngờ là hơn rất nhiều.

Chỉ là tuy như vậy nhưng hiện giờ Thiên Thánh Cung có Hỏa Phượng đi theo, hành động nhanh hơn rất nhiều so với những người khác. Hơn nữa Đường Phong bắt được tấm bản đồ kia có cự ly gần với Chiến gia nhất, luận về tính nguy hiểm sợ rằng còn lớn hơn hai người kia rất nhiều.

Chia cắt bản đồ hoàn tất, Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà cũng không ở lâu, cả hai nhanh chóng đi ra ngoài chuẩn bị tập hợp nhân mã của chính mình.

Đường Phong triệu tập đám nữ hài và đám người Tiếu thúc thúc, vốn định nói to dõng dạc lần này chúng ta phải như thế nào để khiến cho nhân tâm phấn chấn, nhưng vừa mới nhìn một đám oanh oanh yến yến trước mặt, lời ra tới miệng đành phải nuốt vào.

Nói đơn giản qua một chút về nhiệm vụ lần này của chính mình, đám Tiếu thúc thúc nhất thời xoa tay, có chút khẩn trương.

Cũng không cần cáo từ ai, vào lúc ban đêm Đường Phong mang theo một đám người của Linh Mạch Chi Địa thừa dịp bóng đêm lặng lẽ rời đi.

Chỉ là có một việc nằm ngoài dự liệu của hắn, phụ mẫu của chính mình dĩ nhiên không thể đồng hành cùng.

Trước khi đi Đường Đỉnh Thiên cố ý tìm Đường Phong nói chuyện một hồi, nói cho hắn biết Chiến gia có một thanh thần binh, cho nên hai người Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô muốn theo Cổ U Nguyệt cùng hành động.

Thần binh chỉ có thần binh mới có thể đối kháng, cao thủ giữ thần binh của Chiến gia kia chắc chắn là một Linh Giai thượng phẩm, tuy rằng Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô chỉ là Linh Giai trung phẩm nhưng hai phu thê phối hợp cùng nhau cũng có thể chu toàn, huống chi Diệp Dĩ Khô tu luyện chính là thiên kiếm.

Đối với chuyện này, Đường Phong cũng có thể lý giải, uy danh của thần binh rất lớn, Cổ U Nguyệt phải đề phòng.

Vào phút cuối cùng, Đường Đỉnh Thiên thì thầm vào tai một câu thấm thía:

- Nhi tử của ta, cần phải chiếu cố tốt các phu nhân của con, nói không chừng hiện giờ trong người các nàng đã có thai, chớ để các nàng thụ thương.

- Vâng vâng vâng.

Đường Phong gật đầu liên tục, chần chờ một chút liền hỏi lại:

- Vậy cái Cửu Dương Tương Tư Lệ kia thực sự hữu hiệu?

- Đó là đương nhiên.

Vẻ mặt Đường Đỉnh Thiênl tự hào:

- Bí phương từ xưa của Đường gia bảo chúng ta, đời đời đều tự mình nghiệm chứng, há có thể sai lầm?

- Vạn nhất... Không có thì sao?

Đường Phong hỏi thử.

- Không có khả năng không có.

Đường Đỉnh Thiên trừng mắt nhìn hắn:

- Chỉ cần thỏa mãn điều kiện thì chắc chắn là có hài tử. Con muốn nói cái gì?

- Không, không muốn nói cái gì.

Đường Phong che mặt uống nước.

Mấy ngày nay, đột nhiên hắn nhớ tới một việc, một chuyện tình không bình thường!

Xem ra, nguyện vọng của lão cha và lão nương sợ rằng sẽ phải thất bại. Chỉ là việc này nên nói như thế nào đây? Vừa nghĩ tới dáng vẻ của đám các nàng Lại tỷ hanh phúc xoa bụng, Đường Phong cảm thấy có chút khó có thể mở miệng.

Đường Phong ra, tất cả các cao thủ theo sau đều là Linh Giai, trên cơ bản toàn bộ là thân nhân bằng hữu trong Linh Mạch Chi Địa, ngoại trừ phụ mẫu bị Cổ U Nguyệt lưu lại ra thì Mạc Lưu Tô và Thi Thi thực lực thấp kém, tiểu Manh Manh tuổi quá nhỏ cho nên không cho đi cùng, còn những người khác không bỏ sót một ai.

Hơn nữa toàn bộ là cao thủ Linh Giai trung phẩm! Linh Giai hạ phẩm chỉ có hai người Chu Tiểu Điệp và Chung Lộ.

Cả đám người trùng trùng điệp điệp, quy mô khổng lồ, khí thế kinh người.

Nhìn qua đám người đi theo mình, Đường Phong cảm khái không ngớt, mấy năm trước đây chính mình đối phó với một Thiên Giai thượng phẩm còn phải sứt đầu mẻ trán, lại không nghĩ tới mấy năm sau những người bên mình đều đã lớn mạnh tới trình độ như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv