Nếu như có thể luyện chế được số lượng lớn thứ này thì thực lực của gia tộc sẽ đề thăng không chỉ là nửa hay một điểm.
Linh khí bên trong gian phòng tản ra bốn phía rồi lại bị Phong Thần Khế che giấu đi ba động để người ngoài không thể phát hiện.
Mái tóc của Chu Tiểu Điệp tung bay trong khi không có gió, ở bên ngoài thân thể truyền tới âm thanh phụt phụt của các đại huyệt, Đường Phong chăm chú nhìn chằm chằm, không dám có chút thả lỏng.
Tấn chức Linh Giai là đề thăng về chất của mỗi một người, chuyện này không chỉ yêu cầu cương khí bên trong cơ thể chuyển hóa mà còn có biến hóa của tâm cảnh, điểm này Đường Phong cũng đã tự mình thể nghiệm qua, đương nhiên biết được gian khổ trong đó. Đột nhiên, sắc mặt Chu Tiểu Điệp đỏ ửng, cương khí ba động trên người càng ngày càng mãnh liệt, Đường Phong biết nàng đã tới thời khắc mấu chốt, lập tức cũng ngừng hô hấp lại.
Tác dụng của Kiền Nguyên Sinh Linh Đan mạnh như thế nào, trong lòng Đường Phong không quá rõ ràng, chỉ có một điều duy nhất có thể khẳng định chính là đan dược này tuyệt đối có thể giúp đỡ Chu Tiểu Điệp tấn chức Linh Giai.
Nét mặt tiểu cô nương có chút biểu tình nhăn nhó, trên trán tản ra môt tia ưu sầu khác thường ngưng kết lại, Đường Phong rất lo lắng nhưng cũng không tiện nhúng tay vào.
Tình hình vẫn tiếp tục giằng có tới hơn ba canh giờ mới có chút tốt lên, dưới sự giám sát của Đường Phong, Tiểu Điệp cũng dần dần thích ứng với trùng kích của Kiền Nguyên Sinh Linh Đan, dược hiệu bên trong cơ thể đang dần dần giải khai, chảy xuôi vào trong các yếu huyệt.
Lại qua thêm hai canh giờ nữa, sắc mặt của Chu Tiểu Điệp mới dần dần bình tĩnh trở lại, đột nhiên một cỗ cương khí ba động mạnh mẽ bắn ra từ trên người nàng, giống như một cơn cuồng phong nổi lên trên đất bằng thổi mạnh ra bốn phía, các cửa sổ đồng thời đập mạnh liên hồi.
Nét mặt Đường Phong lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt.
Linh Giai rồi! Tư chất của Chu Tiểu Điệp tuyệt đối không thể chê vào đâu được, tuy rằng thời gian tu luyện tương đối muộn nhưng lúc đầu dùng Ngưng Cương đan giúp nàng ngưng kết cương tâm, sau đó luyện cương đã hình thành cương tâm của chính mình, so với chính mình không kém, mấy năm nay lại chăm chỉ khổ luyện, còn có rất nhiều tài nguyên tốt dùng để tu luyện, hiện giờ tấn chức Linh Giai cũng là điều đương nhiên.
Đường Phong đang muốn mở miệng chúc mừng thì đột nhiên dừng lại.
Bởi vì hắn phát hiện khí thế toàn thân của Chu Tiểu Điệp còn đang tiếp tục kéo lên, không có chiều hướng kết thúc tu luyện.
Chẳng lẽ dược hiệu của một quả Kiền Nguyên Sinh Linh Đan còn chưa tỏa ra hết sao? Trong lòng Đường Phong nghi hoặc, nhưng cũng chỉ biết tiếp tục chờ đợi. Tăng lên, tăng lên, khí thế của Chu Tiểu Điệp một mực tăng lên không ngừng, cho tới khi mơ hồ có chút ngang hàng với Linh Giai trung phẩm thì mới đình chỉ tăng trưởng.
Nhưng dưới quan sát của Đường Phong, thực lực của Chu Tiểu Điệp cũng không đến Linh Giai trung phẩm mà là ở cảnh giới Linh Giai hạ phẩm đỉnh phong, có lẽ tu vi tương đồng với Chung Lộ, chỉ kém một bước liền có thể đột phá tới Linh Giai trung phẩm.
Cùng lúc đó, Sơn Hà đồ đặt bên cạnh liền tuôn ra một cỗ linh khí nồng nặc có thể thấy bằng mắt thường, dũng mãnh tiến vào trong cơ thể của Chu Tiểu Điệp. Ánh sáng rực rỡ chói chang, trong sát na Chu Tiểu Điệp trở nên lộng lẫy sáng chói, biến cố bất ngờ này khiến Đường Phong trừng mắt ngốc trệ, hắn không nghĩ tới hiện giờ Chu Tiểu Điệp đề thăng thực lực còn gặp phải chuyện cổ quái ngạc nhiên như vậy.
Kim quang thu liễm tập trung vào bụng của Chu Tiểu Điệp, Đường Phong ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy nhưng kim quang biến hóa không ngừng, khi thì tròn dẹp, khi thì ngay ngắn, cho tới khi biến ảo thành hình dáng một đồng tiền mới dừng xuống. Đây không phải là cương tâm của Chu Tiểu Điệp sao? Đường Phong dở khóc dở cười, cương tâm của Chu Tiểu Điệp chính là đồng tiền, trước đây Đường Phong hỏi qua nàng, lúc đó hắn còn tưởng rằng nàng là một hài tử có tâm hồn tham tiền cho nên cương tâm do tâm sinh mới ngưng kết thành cương tâm vô dụng như vậy, nhưng hiện giờ xem ra loại cương tâm này dường như có tác dụng khác.
Đồng tiền màu vàng chợt ẩn chợt hiện, sau đó liền ẩn vào trong bụng của Chu Tiểu Điệp, ngay lập tức tiểu cô nương chậm rãi mở mi mắt ra.
Vừa thấy thần sắc của Đường Phong lo lắng và khẩn trương, Chu Tiểu Điệp cảm thấy trong lòng ấm áp.
- Thế nào rồi?
Đường Phong vội vàng mở miệng hỏi.
- Đã tấn chức.
Chu Tiểu Điệp cắn môi đáp.
- Để ta xem.
Đường Phong tiến lên nắm lấy cổ tay của Chu Tiểu Điệp tỉ mỉ cảm thụ một chút, phát hiện xác thực giống như những gì mình quan sát được. Tiểu Điệp đã tới Linh Giai hạ phẩm đỉnh phong, chỉ cần củng cố cảnh giới hiện tại, thêm một chút cảm ngộ nữa liền có thể đột phá tiến vào Linh Giai trung phẩm.
Trong nhất thời, Đường Phong vô cùng cảm khái. Tác dụng của Kiền Nguyên Sinh Linh Đan thật sự quá mạnh mẽ.
- Có thể cảm giác được linh khí trong thiên địa?
Đường Phong hỏi, đây là điều mà mỗi một người tấn chức Linh Giai đều có thể làm được, nếu không cảm thụ nổi linh khí trong thiên địa thì vĩnh viễn đừng mong tới chuyện tấn chức Linh Giai.
- Có, chúng nó đang lưu động bên cạnh ta, sư phụ ta cảm giác đột nhiên thế giới này thay đổi bộ dáng.
Chu Tiểu Điệp có chút mừng rõ, vươn tay trong hư không, chậm rãi đong đưa, giống như hoa động trên mặt hồ, trên mặt tràn đầy biểu tình mới lạ.
- Bình thường.
Đường Phong khẽ cười một tiếng, lúc đầu chính mình cảm thụ được cảnh giới Thiên Nhân hợp nhất cũng chính là như vậy.
- Nghe cho rõ, điều kế tiếp ta nói mới chân chính là cảm ngộ của cao thủ Linh Giai.
- Vâng.
Chu Tiểu Điệp ngồi nghiêm chỉnh.
Đường Phong lập tức liền truyền thụ những cảm ngộ và kinh nghiệm điều hành linh khí trong thiên địa, Chu Tiểu Điệp cần cù suy một ra ba, nhanh chóng lĩnh ngộ. Lúc nói xong Đường Phong lại nói tiếp:
- Trong khoảng thời gian này nàng phải cố gắng củng cố cảnh giới của chính mình cho vững chắc, có chỗ nào không rõ phải đi hỏi Lại tỷ, các nàng tấn chức sớm hơn so với nàng, mọi người đều có một chút tâm đắc, không nên quá cứng nhắc, nhưng nàng cũng phải có tâm đắc của chính mình.
- Vâng, sư phụ.
Chu Tiểu Điệp nghiêm túc đáp.
- Tại sao lại gọi ta là sư phụ.
Đường Phong cảm giác đầu to như cái đấu.
Chu Tiểu Điệp lè lưỡi, quả thực, nhiều năm xưng hô như vậy, hiện giờ có chút thay đổi không kịp, chỉ là tròng mắt của tiểu cô nương vừa chuyển, thân thể liền nhích tới gần Đường Phong.
- Làm sao vậy?
Đường Phong kinh hãi.
- Ta… Bụng ta có chút đau.
Chu Tiểu Điệp đỏ mặt.
- Sư phụ người giúp ta xoa đi!
Đường Phong liếc mắt nhìn nàng:
- Đừng học theo tiểu Nhã, đối xử và tu luyện là như nhau, đều phải thành thực với chính mình.
Chu Tiểu Điệp hơi động dung, tỉ mỉ suy nghĩ những lời này, đột nhiên thần sắc trở nên cương nghị, một tay đẩy ngã Đường Phong nhào xuống mặt đất.
- Nàng làm gì?
Đường Phong hoảng sợ.
- Sư phụ nói ta phải sống thực với mình, lòng ta nghĩ như thế nào thì hiện giờ sẽ làm như vậy.
Chu Tiểu Điệp nói lời hùng hồn, Đường Phong còn chưa kịp trả lời, miệng liền bị chặn lại.
Đường Phong bị nàng hung hăng loạn động khiến nguyên dương đại tiết.
Một lúc lâu sau, mây mưa tan hết, Đường Phong than thở, hắn cảm giác được trên đời vừa mới mất đi một bé ngoan.
- Được rồi, cương tâm của nàng có biến hóa gì?
Đột nhiên Đường Phong liền nghĩ tới một chuyện, mở miệng hỏi.
Chu Tiểu Điệp nằm ở trên ngực Đường Phong, đưa tay giơ lên, một đồng tiền màu vàng đột nhiên xuất hiện trên đầu ngón tay.
- Đây...
Đường Phong nghẹn họng nhìn trân trối.
Ngón tay Chu Tiểu Điệp khẽ động, đồng tiền phá không đi, không có chút âm thanh, sau một lát thì bên ngoài liền truyền tới một tiếng phụt.
- Ngưng khí đầu ngón tay, hóa hư thành thực?
Quả thực Đường Phong đã bị khiếp sợ.
Hóa hư thành thực, đây là chuyện tình rất nhiều võ giả khi tu luyện tới một trình độ nhất định liền có thể làm được, ví dụ như cao thủ sử dụng kiếm pháp cao siêu có thể xuất hiện kiếm khí ở trên thân kiếm, cao thủ dùng đao có thể mượn đao đánh ra đao mang, đây đều là thủ đoạn hóa hư thành thực.
Thế nhưng, hiện giờ rõ ràng Chu Tiểu Điệp và những người đó có chút khác nhau, bởi vì nàng ngưng tụ chính là ám khí, vận dụng cương khí của bản thân, dẫn dắt linh khí trong thiên địa ngưng tụ thành ám khí có hình dáng đồng tiền.
Đường Phong thử nghiệm một chút, phát hiện ra đồng tiền linh khí do Chu Tiểu Điệp làm ra dĩ nhiên có thể cầm trên tay sử dụng. Quả thật nó như là đồng tiền thực sự, có lực phá hoại vô cùng mạnh mẽ.
Đao mang và kiếm khí bình thường đều là do mượn vũ khí ngưng luyện thành, hơn nữa chỉ có thể trợ lực dành cho chủ nhân của vũ khí, ngưng lại là phải đánh ra, đánh ra là sẽ không còn. Sao có thể như Chu Tiểu Điệp chuyển giao cho người khác? Còn chưa từng nghe nói ai mang kiếm khí và đao mang chuyển cho người ngoài dùng.
Tiểu Điệp vô cùng cao hứng, không ngừng luyện ra đồng tiền, sau đó để xuống mặt đất, không bao lâu sau liền có một đống chất đầy trong gian nhà, màu vàng kim chói lọi, ánh vàng rực rỡ.
- Nàng làm như vậy không cần tiêu hao cương khí sao?
Đường Phong giương mắt đờ dẫn nhìn.
- Cần nha, thế nhưng tiêu hao rất ít, hầu như có thể không quan tâm.
Chu Tiểu Điệp cười hì hì, hai tay như bươm bướm tung cánh trên bầy trời, chỉ thấy bầu trời vang rầm nhẹ một tiếng, vô số đồng tiền rơi xuống, phảng phất như một cơn mưa tiền rơi vào đầu, trực tiếp bao phủ hai người. Tiểu Điệp vung tay lên tiếp, những đồng tiền đầy ắp bên trong gian phòng liền biến mất không thấy đâu. Đường Phong có thể cảm thụ được rõ ràng, những đồng tiền này đều biến thành linh khí, đại bộ phận đầy rẫy trong gian nhà, còn có một chút dũng mãnh tiến vào cơ thể của Chu Tiểu Điệp.
- Xem ra sau này không cần phải chế tạo ám khí cho nàng.
Đường Phong khẽ cười một tiếng, Chu Tiểu Điệp có thủ đoạn như vậy thì cần gì chế tạo ám khí? Chỉ cần còn có cương khí thì hầu như muốn bao nhiêu đưa tay ra là có bấy nhiêu.
Như thế có thể cởi bỏ một nỗi băn khoăn trong lòng chính mình.
Tuy rằng Tiểu Điệp theo mình học ám khí chi đạo nhưng không có Không Gian Mị Ảnh giống như chính mình. Ám khí mang theo tùy thân vẫn là một nan đề khó giải.
Trước đây Bạch Tiểu Lại may cho nàng một cái túi da chuyên để tàng trữ ám khí, nhưng một cái túi thì có thể cất được được bao nhiêu? Mỗi lần đối phó với địch nhân thì Tiểu Điệp đều phải tính toán tỉ mỉ, nỗ lực không để bất kỳ một thanh ám khí nào bị lãng phí, hiện giờ thì tốt rồi, túi da kia cũng không cần mang theo người, bỏ đi được rất nhiều chuyện phiền toái.
Hiện giờ tấn chức xong, chỗ tốt mang tới thực sự không hề nhỏ.
Xem ra sự lựa chọn của mình là đúng, trước đây hắn cũng chỉ coi trọng đôi tay linh lung của nàng. Lòng mến tài nổi lên mới động tâm tư thu đồ đệ, không nghĩ tới lúc Tiểu Điệp tấn chức Linh Giai thì cương tâm của nàng dĩ nhiên phát huy ra hiệu quả ám khí hợp nhau tăng sức mạnh tới vậy. Nếu tiểu cô nương còn phát triển lên nữa thì trong ám khí chi đạo, sợ rằng thành tựu còn lớn hơn so với chính mình.
- Sư phụ. Cảm tạ người.
Thanh âm của Chu Tiểu Điệp đột nhiên trầm trọng, đầu áp vào ngực của Đường Phong.
Đường Phong đưa tay vuốt ve mái tóc dài của nàng, khẽ cười nói:
- Sư đồ một nhà. Cảm tạ cái gì?
Chu Tiểu Điệp buồn bã nói:
- Nếu không phải người thì Tiểu Điệp đã định trước không có thành tựu gì, Chu gia chẳng qua chỉ là một tiểu gia tộc, hơn nữa còn lấy buôn bán là chính, nếu không có sư phụ dạy ta thì sợ rằng Tiểu Điệp đã thành một nữ nhân bình thường cả đời. Mấy năm trước ta không bao giờ dám nghĩ một ngày nào đó chính mình có thể trở thành cao thủ Linh Giai. Thế nhưng hiện giờ đã đạt được, sư phụ, người thật tốt.
Đường Phong cảm giác là lạ, một tiểu mỹ nhân trần truồng nằm trên thân thể của chính mình, còn luôn miệng gọi mình là sư phụ, quả thực có chút cảm giác vô cùng xấu hổ.
Chu Tiểu Điệp cũng không quan tâm tới hắn, tự nói tự trả lời:
- Kỳ thực lúc đầu sư phụ muốn thu ta làm đồ đệ. Tiểu Điệp còn tưởng rằng ngươi có ý đồ xấu xa với ta. Khi đó ta còn nghĩ ngươi là một ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, chỉ một lòng muốn lừa gạt ta.
Nói tới chuyện cũ, vẻ mặt của Chu Tiểu Điệp hiện lên nét tươi cười.
Nét mặt Đường Phong có chút nhăn lại, mở miệng nói:
- Khi đó nàng mới bao nhiêu tuổi, sao đã nghĩ tới tận chuyện này?
Chu Tiểu Điệp nhăn mặt:
- Bởi vì thoạt nhìn người cũng không lớn a. Sau đó đi tới Thiên Tú, gặp được mấy vị sư mẫu mới biết được người thật tâm muốn thu ta làm đồ đệ. Nhiều năm như vậy gọi người làm sư phụ, chung quy cảm giác có chút khôi hài. Kỳ thực... Mấy năm nay, ta không hề đem người làm sư phụ. Nếu người đã nhiều tuổi, có chút râu mép thì chỉ sợ đã không như vậy.
Đường Phong hung hăng vỗ vào cái mông của nàng một cái, mở miệng nói:
- Thì ra là nàng thích già một chút?
- Không có a, không có không có!
Chu Tiểu Điệp vội vã xua tay:
- Cứ như sư phụ là tốt rồi!
Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của tiểu cô nương chợt dồn dập lên.
Đường Phong vội vã xua tay:
- Đừng, thân thể của nàng có chút chịu không nổi, hơn nữa...