Vô Thường

Chương 1101: Khéo léo



- Huynh đài chớ trách!

Đường Phong thở dài chắp tay hướng thi thể, sau đó không khách khí rút ra một tia tàn hồn trong đầu hắn.

Người này mới chết không tới nửa canh giờ, tự nhiên ba hồn bảy vía của hắn còn chưa tiêu tán, Đường Phong rất nhẹ nhàng cô đọng ra âm hồn.

Thoáng kiểm tra một phen đột nhiên sắc mặt Đường Phong biến đổi mạnh.

Ở đây căn bản không phải là chỗ ở của tiền bối cao nhân như hắn suy nghĩ mà chính là Hư Thiên Điện. Nghe đồn Hư Thiên Điện trăm năm mới mở ra một lần, trong đó ẩn chứa vô số dị bảo hiếm quý, người trong thiên hạ đều tranh nhau tới địa phương này.

Mà người này tới đây chính là để tầm bảo trong Hư Thiên Điện, đáng tiếc thực lực của hắn quá thấp, cho dù đi theo sư huynh sư đệ đồng môn tới đây cũng phải chết.

- Tại sao lại tới Hư Thiên Điện?

Đường Phong nghi hoặc không giải thích được.

- Phong ca ca nói nơi này chính là Hư Thiên Điện?

Trong đôi mắt của Linh Khiếp Nhan toát ra quang mang.

Phàm là người biết Hư Thiên Điện thì đều biết rằng trong đó ẩn giấu tài phú vô cùng lớn.

- Phải.

Đường Phong gật đầu. Đột nhiên hắn nghĩ rằng sự tình có chút không đơn giản, nếu như chính mình trong lúc vô ý đi vào trong trận pháp na di, bị trận pháp truyền tới một địa phương không ai biết thì miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận.

Nhưng mà địa phương mình tới lại là Hư Thiên Điện, chuyện này vô cùng xảo diệu. Hơn nữa chính mình vẫn không hiểu trận pháp na di vận chuyển được nhờ linh khí từ đâu tới.

Trận pháp na di không có khả năng vô duyên vô cớ vận chuyển, nếu nói như vậy thì lúc đầu khi mình đại chiến với Chiến Khôn, nhiều người tu luyện vây quanh như thế chắc chắn phải có mấy người đi qua địa phương có trận pháp này, tại sao hết lần này tới lượt khác lại là chính mình bị trận pháp na di đưa tới đây?

Trong nháy mắt, Đường Phong mơ hồ suy đoán ra nguyên nhân rồi lại không dám khẳng định.

- Phong ca ca, chúng ta đi... Tìm bảo sao?

Vẻ mặt Linh Khiếp Nhan tràn đầy chờ mong hỏi thăm, phàm là người có chút máu mạo hiểm đều không có khả năng bình thản khi tới địa phương này.

- Vào trong núi bảo sao có thể về tay không?

Đường Phong khẽ cười một tiếng, không nói trước mình có năm khối Hư Thiên Lệnh, huống chi có người muốn chính mình tới nơi này thì mình cũng không thể phụ lòng chờ mong của người khác, Đường Phong còn muốn xem hắn muốn chính mình làm cái gì?

Một khi đã quyết định đi tầm bảo thì tự nhiên Đường Phong mang theo Linh Khiếp Nhan hành động. Hắn từ trong âm hồn của người nọ biết được Hư Thiên Điện mới mở ra vào mấy ngày trước, cũng chính là cái ngày mình bị đưa tới đây.

Mà hiện giờ, đã có vô số người trong thiên hạ chạy tới chân Hư Thiên Phong, lên đỉnh khó khăn khiến cho một bộ phận nhỏ trong đám người chùn bước, nhưng lại càng có nhiều người muốn thử hơn.

Xung quanh Hư Thiên Phong có một cỗ lực lượng áp chế thực lực của người tu luyện, nhưng đối với cao thủ Linh Giai mà nói thì muốn lên đỉnh cũng không phải việc gì khó, cho nên tới hôm này đã không ít những cao thủ Linh Giai tiến nhập vào Hư Thiên Điện. Còn người tu luyện dưới Linh Giai, trừ phi có thân thủ cực kỳ linh hoạt bằng không căn bản đừng nghĩ tới việc trèo lên Hư Thiên Điện, ngày nào cũng có không ít người rơi từ trên núi xuống, chết thảm tại chỗ.

Hiện giờ toàn bộ dưới chân Hư Thiên Điện đã trở thành một bãi tha ma, nơi nào cũng là nơi vùi dập của rất nhiều người tu luyện bị ngã chết.

Người trong thiên hạ quá nhiều, cho dù tiến nhập vào trong Hư Thiên Điện khó khăn trùng trùng nhưng cũng đã có cả ngàn cả vạn người tiến nhập vào bên trong.

Đại bộ phận những người tới tới đều phần lớn chết tại chỗ này, chính như người nọ bị Đường Phong cô đọng âm hồn biết được, trong Hư Thiên Điện nguy cơ trùng trùng nhưng tài bảo và mạo hiểm cùng tồn tại với nhau, mọi người tiến nhập vào đây đều phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Tạm thời cho dù mấy ngàn vạn người có thể tìm được bảo bối hay không thì ít nhất Đường Phong dám khẳng định một điều, tuyệt đối Hư Thiên Điện vô cùng khổng lồ.

Tuy rằng hắn chưa bao giờ tới đây, đối với nơi này hiểu biết rất ít, thậm chí còn chưa từng tận mắt nhìn qua Hư Thiên Điện ở phía bên ngoài nhưng mấy ngày nay chỉ gặp phải rất ít người thì có thể đoán được diện tích của Hư Thiên Điện.

Nếu không phải vô cùng khổng lồ thì sao hàng ngàn vạn người tiến vào trong này chỉ gặp có mấy người?

Đường Phong biết hình dạng và thân phận của mình tương đối mẫn cảm, mấy ngày trước còn bị người trong thiên hạ gọi là ma đầu giết người không chớp mắt. Nếu như hiện giờ gặp phải người nhận thức được mình thì không khỏi bị phiền phức lôi thôi.

Rơi vào đường cùng, Đường Phong đánh phải chọn một âm hồn cảnh giới Thiên Giai từ trong cương tâm thi triển Tá Thi Hoàn Hồn để cải biến dung mạo chính mình.

Duy trì cảnh giới giả mạo cần tiêu hao cương khí, nhưng để tránh được phiền phức thì Đường Phong cam tâm tình nguyện.

Sau khi thay đổi hình dạng Đường Phong mới bắt đầu hành động.

Vị trí của phiến đất này hẳn là một tầng không gian cao chừng mấy chục trượng, đi dọc theo đường vô cùng cẩn thận, khi thì gặp phải mấy gian phòng đóng chặt cửa, khi thì gặp phải gian phòng trống trải khiến cho trong nhất thời Đường Phong cũng không biết phải tìm từ đâu, đành phải thấy căn phòng nào thì vào luôn căn phòng đấy, xem xem có kiếm được chỗ tốt không.

Sau khi tìm tòi mấy gian phòng liên tiếp vẫn không hề có thu hoạch, Đường Phong không khỏi hoài nghi người ta nói Hư Thiên Điện là chốn đầy bảo bối có chính xác hay không.

Nhưng thực chất một đường đi tới căn bản không đụng một bóng người, điều này lại càng khẳng định suy đoán của Đường Phong, chắc chắn Hư Thiên Điện rất khổng lồ.

Trước mặt là một gian nhà đóng chặt, vẻ hưng phấn của Linh Khiếp Nhan đã bị mất đi từ lâu, khi thấy Đường Phong tìm tòi vẫn không được gì, nàng liền hỏi:

- Phong ca ca, đây thực sự là Hư Thiên Điện? Vì sao chúng ta tìm tất cả các gian phòng khác đều không có thứ gì?

Đường Phong nghe vậy cười:

- Đại khái là do bị người khác nhanh chân tới trước lấy hết rồi. Tuy rằng ở đây rất lớn nhưng nhiều năm qua có vô số người tới đây tầm bảo luôn luôn có người lấy được chỗ tốt. Nếu không thì làm sao Hư Thiên Điện hấp dẫn được nhiều người tới đây như vậy?

- Trong phòng này khẳng định có bảo bối.

Đột nhiên tinh thần Linh Khiếp Nhan chấn động.

- Tại sao?

- Cảm giác thôi.

Đường Phong cười ha hả, đưa tay gõ nhẹ vào cửa phòng, một lát sau nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cùng với âm thanh răng rắc vang lên, cửa phòng chậm rãi mở ra.

Sau khi tìm tòi một vài gian phòng không có thu hoạch nhưng ít nhất Đường Phong cũng biết nên mở cửa như thế nào. Hơn nữa một đường đi tới thế này Đường Phong cũng phát hiện ra một vấn đề.

Nguy hiểm tại đây kỳ thực cũng không nghiêm trọng giống như trong tưởng tượng của chính mình. Ngoại trừ căn nhà mình tới đầu tiên có cơ quan khắp nơi thì các địa phương khác đều vô cùng an toàn, chỉ một số phòng mới có nguy hiểm.

Đường Phong suy đoán nguyên do bên trong đại khái có quan hệ cùng trận pháp na di trong căn nhà kia. Để thủ hộ trận pháp na di thì bên ngoài mới bố trí nhiều cơ quan như vậy.

Sau khi mở cửa phòng, Đường Phong liền lắc mình đi vào, đến lúc thấy rõ cục diện bên trong thì thần tình Đường Phong không nhịn được sửng sốt.

Bởi vì hắn phát hiện bên trong căn phòng này đã có người. Người này đứng chính giữa trong căn phòng có phạm vi không tới hai mươi trượng, ở trước mặt hắn hai trượng có một thanh trường kiềm không tồi, đang lơ lửng trước mặt, đúng lúc Đường Phong vào thì người này đang với tay muốn bắt lấy thanh trường kiếm kia, nhưng khoảng cách vẫn không đủ khiến hắn không thể xoay sở.

Nghe được động tĩnh phía sau, người này xoay người nhìn lại thấy được Đường Phong càng thêm hoảng sợ.

Người tới Hư Thiên Điện đều là để tầm bảo, chuyện tình thấy bảo bối liền nổi máu tham ra tay giết người tại chỗ này nhìn mãi cũng quen mắt. Nếu trong phòng có một thanh trường kiếm thì xem ra đó chính là bảo bối vẫn chưa bị người khác lấy đi, người này mắt thấy sắp bắt được thanh trường kiếm vào trên tay lại không nghĩ tới Đường Phong đột nhiên xông vào, tự nhiên rất sợ Đường Phong có ác ý.

Trong căn phòng đặc thù này, nếu như Đường Phong thực sự muốn giết chết hắn thì thậm chí còn không cần phải động thủ.

- Huynh đài thực xảo diệu a.

Thần sắc người này cảnh giác, khóe miệng hơi nhếch lên hướng Đường Phong cười cười.

- Đúng vậy, thật xảo diệu.

Đường Phong đáp lại một tiếng, hắn tìm nửa ngày, người này là người sống hắn đụng tới đầu tiên, cùng lúc trả lời liền dò xét thực lực của đối phương một chút.

Thiên Giai thượng phẩm! Giống như thực lực của mình biểu hiện ra bên ngoài.

Vừa rồi đối phương cũng phóng xuất ra thần thức điều tra mình, hai người liếc nhau, trong lòng đều đã đánh giá thực lực đại khái của đối phương.

- Huynh đài muốn thanh kiếm này sao?

Người nọ vị vây trong hoàn cảnh xấu, không biết bản tính của Đường Phong thế nào tự nhiên không dám động thủ dễ dàng, chỉ có thể mở miệng hỏi trước.

Đường Phong quét mắt về phía thanh trường kiếm, phát hiện thanh trường kiếm này, chẳng qua chỉ là một thanh thiên binh, trong lòng thoáng có chút thất vọng, chợt lắc đầu nói:

- Tầm bảo cũng có thứ tự trước và sau, nếu thanh kiếm này do ngươi phát hiện trước thì nó nên thuộc về ngươi, cáo từ!

Lời vừa dứt, Đường Phong liền xoay người bỏ đi.

- Không nên!

Thần sắc người nọ sợ hãi nhanh chóng kinh hô.

- Sao vậy?

Đường Phong quay đầu hỏi.

- Huynh đài đừng đi!

Mồ hôi lạnh chảy ra trên trán người nọ.

- Ngươi có điều không biết, khi ngươi tiến vào thì không có việc gì nhưng nếu ly khai thì ta có thể chết không có chỗ chôn.

- Lời này căn cứ vào đâu?

Đường Phong nghi hoặc không giải thích được.

- Ha ha, có lẽ huynh đài cũng đã kiểm tra qua một ít gian phòng rồi?

Người nọ vẫn chưa trả lời vấn đề của Đường Phong, ngược lại mở miệng nói.

- Phải.

Đường Phong gật đầu.

- Đã từng thấy hài cốt ở bên trong?

Đường Phong lắc đầu, chợt sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ ra có chút không thích hợp. Mỗi một gian phòng đều có nguy hiểm, nói cách khác đã định trước sẽ có người chết tại trong đó, nhưng tìm tòi mấy gian nhà liên tục cũng chưa từng thấy một bộ hài cốt, vậy thì đám hài cốt kia đi đâu rồi?

- Thiết kế phòng ốc của Hư Thiên Điện vô cùng điêu luyện, thiết bị đặc biệt, chỉ cần có người ly khai khỏi gian nhà thì trong phòng sẽ có viêm hỏa bùng lên, ngươi đứng ở đó thì ta còn sống được nhưng nếu ngươi ly khai gian nhà thì viêm hỏa sẽ bùng lên, nhất định ta phải chết. Huynh đài không phát hiện hài cốt ở các gian nhà khác bởi vì đám hài cốt này đều bị viêm hỏa thiêu sạch.

- Còn có loại sự tình này?

Đường Phong ngờ vực không ngừng, trong lý giải của hắn đối với Hư Thiên Điện cũng chưa bao giờ nghe người khác nói qua gian phòng giấu bảo bối của Hư Thiên Điện có những thiết bị này.

Người nọ cười khổ một tiếng:

- Mong huynh đài nhất định phải tin tưởng ta, chuyện này liên quan tới tính mạng của ta.

Đường Phong suy nghĩ chỉ trong chốc lát, gật đầu noi:

- Được, vậy thì ta đứng tại chỗ này.

Vẻ mặt người này ôn hòa hiền hậu, nhìn qua cũng không có cái gì gian trá, tuy rằng nói thấy người thấy mặt không thấy được lòng, trên đời thường có rất nhiều người tướng mạo ôn hòa nội tâm gian trá nhưng Đường Phong nghĩ người này không phải vậy, hơn nữa chính mình chẳng qua chỉ đứng tại chỗ, lại không có nguy hiểm, tin hắn một lần cũng không sao.

- Đa tạ huynh đài.

Người nọ thấy Đường Phong đáp ứng, sắc mặt không khỏi buông lỏng vội nói:

- Vậy mong huynh đài chờ trong chốc lát, thật vất vả mới tìm được kiện bảo bối đầu tiên, ta phải lấy được cái đã.

- Ngươi cứ tự nhiên.

Đường Phong gật đầu.

Người nọ mỉm cười cảm kích, lập tức quay đầu lại đưa tay bắt lấy thanh trường kiếm đang phiêu phù trươc mặt, nhưng tình cảnh lúc đầu lại tái diễn. Cự ly của trường kiếm cách xa vị trí của hắn, mặc kệ hắn nỗ lực thế nào cũng không thể chạm được vào trường kiếm, luôn luôn có một chút khoảng cách tồn tại giữa người và vật.

Nếu như chỉ có một mình hắn trong gian phòng thì từ từ lấy cũng không có vấn đề, nhưng hiện giờ trong phòng còn có Đường Phong. Người này rất sợ Đường Phong chờ lâu sẽ không tuân theo chữ tín rời đi cho nên trong lúc vội vội vàng vàng vươn tay bắt kiếm đều không chạm được vào, mồ hôi trên trán toát ra thành dòng.

- Huynh đài ngươi đợi thêm một lát, chỉ một lát nữa thôi!

Người nọ quay đầu lại cười lấy lòng căn dặn Đường Phong, chợt hắn cởi áo ngoài của mình làm thành cái roi vung về phía trước.

Dù sao cũng là người tu luyện cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm, chút chính xác cũng phải có, y phục của hắn được xoắn lại thành một cây roi dài cuốn lấy thanh trường kiếm chuẩn xác, thần sắc người này trở nên vui vẻ liền mạnh tay thu về.

Nhưng trường kiếm vẫn như cũ không bị sứt mẻ mà ngược lại y phục vị kiếm phong làm rách ra, theo một tiếng xoẹt nhỏ đã bị trực tiếp cắt đứt.

- Ai...

Người này nhiều lần vẫn không lấy được trường kiếm, lại để một người xa lạ như Đường Phong chờ ở bên cạnh, trong bất đắc dĩ sinh ra ý thối lui.

Đường Phong nhìn nửa ngày cũng cảm thấy dở khóc dở cười, lúc này không khỏi mở miệng hỏi:

- Sàn nhà ở đây không thể khởi động tùy ý đúng không?

Đường Phong có suy nghĩ như vậy bởi vì từ khi hắn bước chân vào cũng không có động tĩnh nào khác. Nếu hắn có thể tùy ý đi lại thì làm sao lấy một thanh trường kiếm gian nan như thế?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv