Luận hình dáng, hắn không thể nào so được với chính mình, luận thực lực, chính mình lại cao thâm hơn rất nhiều, vì sao tiểu muội lại cực kỳ nghe lời hắn như vậy, ngược lại vô cùng cách xa chính mình. Tại sao?
Hơn nữa vừa rồi tiểu tử này còn ra tay đánh lén phá vỡ hảo sựcủa mình lại còn khiến chính mình bị thương, thù này nếu không báo thì còn có mặt mũi đi nhìn ai? Nhìn Đường Phong trong lòng Diệp Lạc Hàn không khỏi dâng lên một luồng sát khí. Hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử Thiên Giai, muốn giết thì giết, chẳng lẽ sẽ cóngười tới tìm mình gây phiền phức hay sao?
Diệp Lạc Hàn muốn làm thịt Đường Phong, làm sao Đường Phong không có cùng suy nghĩ như vậy? Vốn Đường Phong chỉđịnh đánh lén rồi mang Chu Tiểu Điệp ra khỏi Trảm Hồn Tông mà thôi nhưng mà hiện giờ hắn cũng không nghĩ như vậy nữa.
- Lá gan không nhỏ!
Đường Phong hung ác cười nham hiểm về phía Diệp Lạc Hàn, lời nói từ trong miệng đi ra đều mang theo một mùi vị tử vong âm trầm.
- Ta nhận ra ngươi!
Diệp Lạc Hàn băng bó cái tai bị thương của mình xong lạnh lùng nhìn Đường Phong.
- Ngươi chính là quản sự dược viên, lại dám xông vào trong Lưu Vân Phong, còn làm bị thương ta nữa, ta muốn ngươi phải chết.
Trong tâm tồn tại sát khí, Diệp Lạc Hàn không muốn có lời nào vô ích đối với Đường Phong. Cái quạt trên tay không biết đă bịhắn ném đi tới đâu vào lúc nào. Hai tay dâng lên một luồng sáng tỏa ra từ cương khí, thân thể chợt lóe bắn tới chỗ Đường Phongđang đứng.
Diệp Lạc Hàn cũng tu luyện Tróc Ảnh Thủ giống như Liễu Như Yên, thân hình lay động một cái, đôi tay huy động như huyễn ảnh tạo ra một đạo hư ảnh liên tiếp ở giữa không trung, không ai có thể nhìn thấy chiêu số đích thực của nó.
Thực lực như vây ở trong Linh Giai hạ phẩm cũng coi như làngười xuất chúng, dù sao đi nữa cũng do Liễu Như Yên tự mình chỉ bảo, lại có tài nguyên tu luyện hùng hậu của Trảm Hồn Tông cung cấp, những người khác làm sao có thể so được với Diệp Lạc Hàn?
Nhưng mà Diệp Lạc Hàn đã đánh giá sai thực lực của đối thủ chính mình, Đường Phong dùng năng lực làm giả chỉ bày ra cảnh giới Thiên Giai trung phẩm. Trong đầu Diệp Lạc Hàn nghĩ rằng lấy thực lực của mình đi đối phó với một người Thiên Giai trung phẩm chỉ là chuyện tình dễ như trở bàn tay, căn bản không có gìkhó.
Cho nên khi thi triển Tróc Ảnh Thủ hắn cũng không hề sử dụng toàn lực.
Nhưng khi hắn vọt tới trước người Đường Phong thì tên quản sựdược viên vẫn đứng yên tại chỗ đột nhiên động thủ, một đạo lưu quang xẹt qua trước mặt Diệp Lạc Hàn khiến cho Diệp Lạc Hàn cảm giác được chỗ cổ tay mình tê rần, chẳng qua loại cảm giácđau đớn này rất nhẹ, phảng phất như bị một con kiến cắn vào.
Chuyện gì vậy? Trong lúc vội vàng Diệp Lạc Hàn cũng không suy nghĩ cẩn thận, hai tay đã tóm được đầu vai của Đường Phong, nét mặt Diệp Lạc Hàn hiện lên thần sắc hung ác, cương khí trong cơ thể bắn ra mạnh mẽ quán chú vào trong cơ thể Đường Phong mà ép nát xương cốt, rồi hành hạ hắn để cho tứ chi tàn phế.
Cương khí không bạo phát được, vừa mới bạo phát Diệp Lạc Hàn liền cảm thấy được cổ tay của mình đau đớn, chợt máu tươi bắn ra ngoài tung tóe giống như suối trên cổ tay.
Trong kinh hoảng Diệp Lạc Hàn vội vã lui về phía sau, nhưng màmột màn khiến hắn khiếp sợ xảy ra đó là cùng lúc thân thể chính mình lùi nhưng hai cánh tay của mình vẫn cứ đặt ở trên vai của tên quản sự dược viên.
Mở mắt nhìn lại, hai tròng mắt Diệp Lạc Hàn không khỏi run rẩy kịch liệt, sắc mặt giống như tro tàn, hắn không biết đôi tay của chính mình đã bị đối phương chặt đứt từ lúc nào, mà nguyên bản trên tay của đối phương không có gì bây giờ lại xuất hiện một thanh trường kiếm tỏa ra khí tức âm u lạnh lẽo.
- Tay của ta…
Thanh âm Diệp Lạc Hàn la lên tắc nghẽn.
Đường Phong giống như cái bóng đuổi theo sát hắn, chuôi thứthần kiếm trên tay vung lên cắt vỡ yết hầu của đối phương, dướiánh mắt không thể nào tin tưởng được của Diệp Lạc Hàn đã cắtđứt sinh cơ của hắn.
Đối với thực lực hiện giờ của Đường Phong mà nói muốn giải quyết một người thực lực Linh Giai hạ phẩm, lại còn khinh địch, cũng không cần thiết phải thi triển ra toàn bộ uy lực, quả thực xửlý đơn giản giống như rơm rác.
Nếu ngay từ đầu Diệp Lạc Hàn liều mạng mà nói thì có khả năng sống lâu hơn một chút, chí ít cũng khiến Đường Phong phải bỏ ra chút công phu.
Lắc lắc máu tươi còn dính trên trường kiếm, Đường Phong lại thu hồi vào không gian Mị Ảnh.
- Sư phụ!
Chu Tiểu Điệp nhào mạnh vào trong lòng Đường Phong, không ngừng thổn thức nghẹn ngào nói:
- Chỉ biết hù dọa ta.
Từ nhỏ tới lớn nha đầu chưa bào giờ gặp phải sự tình như thếnày. Tuy rằng trước đây nàng tại Chu gia lớn lên thanh tú động lòng người, nhưng dù sao tuổi tác cũng còn nhỏ cho nên không có nam nhân đánh chủ ý tới nàng, sau đó lại bị Đường Phong lừa gạt đưa tới Thiên Tú Tông, nàng sống trong đó không gặp phải nam nhân có tâm tư ác độc, việc hôm nay là tao ngộ lần đầu tiên gặp phải.
- Không có việc gì rồi.
Đường Phong vỗ vỗ lên đầu nàng.
- Vâng…
Chu Tiểu Điệp vừa mới đáp ứng một tiếng đột nhiên nhăn nhókhông ngừng:
- Sư phụ!
- Hả?
Đường Phong nghi ngờ cúi xuống nhìn nàng.
- Người… Người làm cái gì vậy?
Chu Tiểu Điệp vô cùng ngượng ngùng ngẩng đầu lên, Đường Phong có thể thấy rõ hai đám mây hồng ửng lên trên gương mặt nàng.
- Không làm gì a.
Đường Phong không hiểu tại sao nhưng chẳng qua nhìn lại thìhắn phát hiện ra hơn hai năm không gặp tiểu nha đầu này dĩnhiên lại không giống như trước đây.
- Tay ngươi….
Chu Tiểu Điệp vội vã muốn chết, tối nay đầu tiên thiếu chút nữa bị tên Diệp Lạc Hàn phi lễ, hiện giờ dĩ nhiên lại đến lượt sư phụ chiếm tiện nghi của mình.
Cho dù chính mình không cự tuyệt thì cũng không lên làm như thế ở trong hoàn cảnh thế này a, tuy nàng biết rằng sư phụ cóchút háo sắc nhưng vạn lần không ngờ tới hắn dĩ nhiên lại mặt dầy như vậy, ngay cả đồ đệ của mình cũng hạ thủ bằng được.
- Không nên ở chỗ này có được không, trước tiên người mang ta rời đi!
Chu Tiểu Điệp gấp tới độ muốn giơ cả tay chân lên, thân thể tê dại, ngay cả khí tức hơi thở phun ra cũng vô cùng nóng.
- Sao vậy?
Đường Phong bị Chu Tiểu Điệp khiến cho một đầu hồ đồ.
- Trước tiên ngươi bỏ tay ra được không.
Hàm răng Chu Tiểu Điệp cắn chặt, sau gáy ửng đỏ.
- Tay của ta làm sao vậy?
Đường Phong giơ hai tay lên.
Chu Tiểu Điệp kinh ngạc nhìn đôi tay của Đường Phong, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Đường Phong bừng tỉnh hiểu ra:
- Nha đầu!