Mặc dù ở trong Trảm Hồn Tông, linh khí cũng có ưu khuyết, càng tới gần linh mạch thì linh khí càng nồng nặc tinh thuần. Chẳng qua phải là đệ tử có thân phận và địa vị mới có thể tu luyện nơi đó, với tư chất của bọn họ hiện giờ cho dù có chết già cũng không có khả năng tới gần nơi kia.
Không thể hưởng thụ phúc trạch của linh mạch, tốc độ tu luyện của hai sư huynh sư đệ không cần phải nói, bọn họ chỉ có thể nhận bổng lộc từ trong tông môn phát ra. Linh thạch mỗi tháng không nhiều lắm chỉ có ba mươi khối linh thạch hạ cấp mà thôi, nói một cách khác hai người thủ tại Thiên Sơn này cũng chỉ có một khối linh thạch hạ cấp làm thù lao.
Nhưng mà hiện giờ nhìn tên tiểu tử có chút ngu ngốc của Dư gia dĩ nhiên lại xuất ra nhiều linh thạch trước mặt họ như vậy. Nếu đổi ra thì số linh thạch này có thể đủ cho bọn họ thủ hộ tại sơn môn vài chục năm.
Nếu như lấy được toàn bộ chỗ linh thạch này vào tay, chẳng phải đã phát tài?
Trời mang tiền của phi nghĩa tới, lẽ nào nói chính là điều này?
Nuốt nước bọt suy nghĩ về đống linh thạch trước mắt, trong đầu hai sư huynh sư đệ đồng thời hiện ra một ý niệm điên cuồng mê người.
Giết chết tiểu tử hàm hậu này, sau đó phân chia đống linh thạch trước mắt! Có nhiều linh thạch như vậy cũng đủ cho bọn họ đổi được một ít bí tịch võ điển không tồi trong tông môn để tu luyện, chỉ cần thực lực được đề thăng sẽ không ở lại chỗ này làm đệ tử thủ sơn nữa.
Thế nhưng ý niệm này chỉ hiện lên trong đầu một lần rồi biến mất không thấy tăm hơi, trước không nói tới người này là thân thích của Dư chấp sự, nếu như tin tức giết người này bị lộ ra ngoài thì hai người huynh đệ mình sẽ chết không có chỗ chôn. Cho dù không để lộ ra tin tức nhưng đột nhiên có một lượng lớn tài phú như vậy cũng khiến cho một số người trong tông môn để ý, một khi bị tra ra thì sẽ xong đời.
Cho nên chuyện này không thể nào thực hiện được! Sau khi suy nghĩ cẩn thận về điểm này, vẻ điên cuồng trong mắt hai người sư huynh sư đệ mới dần thu liễm, ánh mắt đỏ lừ giống như thỏ nhìn chằm chằm vào đống linh thạch phía trước đành phải luyến tiếc dời đi.
- Nhanh thu hồi lại, tránh cho người bên ngoài nhìn thấy được.
Người sư huynh nuốt một ngụm nước bọt nói với Đường Phong.
- Vâng.
Đường Phong lên tiếng rồi thu linh thạch về.
- Khụ khụ…
Người sư huynh ho nhẹ một tiếng, thần sắc có chút tiếc nuối nói:
- Kỳ thực nếu có những lễ vật này thì hai huynh đệ chúng ta cũng có thể giúp ngươi đi truyền tin tức, chẳng qua chúng ta cũng phải gánh chịu phiêu lưu rất lớn, nếu ngươi mạo danh người thân của Dư chấp sự thì hai huynh đệ chúng ta không thể chịu nổi, ài, khó quá, thực sự khó quá.
Đường Phong hiểu rõ suy nghĩ của hai người này như thế nào? Thần sắc biến hóa vừa rồi của họ đều bị Đường Phong thu vào trong mắt, nghe xong những lời nói này hắn cười nhẹ một tiếng, sau đó lấy hai khối linh thạch trung cấp trong lòng ra đưa tới trước mặt hai người nói:
- Chỉ cần hai vị cao thủ nguyện ý thay ta truyền tin tức, ta tự nhiên ghi sâu đại ân trong lòng, không bao giờ dám quên!
Vị sư đệ kia muốn đưa tay ra nhận lấy liền bị người sư huynh ngăn cản.
Vị sư huynh bày ra một bộ dáng chính khí lẫm nhiên nhìn Đường Phong khiển trách:
- Làm cái gì vậy? Huynh đệ cũng quá khách khí rồi, gặp được nhau tức là có duyên, hai huynh đệ chúng ta và ngươi tuy mới quen nhưng giống như đã biết từ lâu, sao lại muốn ngươi đưa ra thứ gì đó? Hơn nữa đây lại là lễ vật của chấp sự đại nhân, ta mà nhận sẽ không gượng dậy nổi.
Kháo!!! lẽ nào một khối linh thạch trung cấp còn không thỏa mãn được dạ dày của người này? Trong lòng Đường Phong căm giận không ngớt, hắn thầm nghĩ khẩu vị của hai vị sư huynh sư đệ này cũng quá cao.
Suy nghĩ một chút, Đường Phong thu hai khối linh thạch trung cấp trở về đổi lại thành hai khối linh thạch cao cấp, cười ngây ngô nói:
- Cao thủ chớ có lo lắng, trước đây gia chủ ta từng nói qua những linh thạch này xác thực dùng để làm lễ vật cho chấp sự nhưng trong đó cũng chuẩn bị bao quát cho một bộ phận của quý tông, hai vị cao thủ phải đi truyền tin tức chắc cũng phải dùng tới một ít linh thạch, cho nên một chút lòng thành xin hai vị vui lòng nhận cho.
Ánh mắt vị sư huynh kia sáng ngời, vươn một ngón tay hướng tới Đường Phong, nét mặt lộ vẻ vui sướng tươi cười nói:
- Lời nói của huynh đệ cũng không tồi, sư huynh sư đệ chúng ta làm chân chạy thực ra không cần tới linh thạch nhưng các đệ tử quanh người chấp sự đại nhân đều là những con buôn, nếu linh thạch không chuẩn bị đầy đủ nói không chừng bọn họ sẽ làm khó chúng ta, đến lúc đó lại khiến đại sự của huynh đệ bị lỡ.
Hắn vừa nói vừa đưa tay tiếp nhân hai khối linh thạch cao cấp, sau đó quay sang đưa cho vị sư đệ một khối.
Một khối linh thạch cao cấp, đổi ra sẽ được một trăm khối linh thạch hạ cấp, bằng thời gian hai vị huynh đệ này thủ sơn hơn ba tháng.
Mà hiện giờ chỉ cần bọn họ làm chân chạy giúp Đường Phong truyền tin tức, bút buôn bán này quả nhiên kiếm lời lớn.
Cảm thụ một chút linh khí tinh thuần hùng hồn chứa trong linh thạch, vẻ mặt của vị sư huynh vô cùng mừng rõ thu linh thạch vào trong lòng, hắn tỏ vẻ thân thiết vỗ vai Đường Phong nói:
- Huynh đệ, ngươi một đường khổ cực rồi, theo chúng ta đi tìm chỗ nghỉ tạm.
- Được.
Đường Phong gật đầu.
Theo hai người sư huynh sư đệ này đi xuyên qua một rừng cây, chỉ trong thời gian ngắn liền tới một tòa nhà tranh, vị sư huynh nói:
- Đây là chỗ cư ngụ của hai sư huynh đệ chúng ta, ngươi tiến vào nghỉ ngơi một lát, ta đi chuẩn bị một ít món ăn dân dã, những món ăn dân dã của Phù Vân Sơn chúng ta tương đối ngon, ngươi tới đây một chuyện cũng không dễ dàng gì, nhất định phải nếm thử một chút.
- Làm phiền sư huynh rồi.
Đường Phong ôm quyền nói.
Nhận được linh thạch cao cấp, thái độ của hai người sư huynh sự đệ đối với Đường Phong thay đổi nhanh chóng, tiếp đãi vô cùng ân cần.
Đường Phong ngồi trong phòng nghỉ ngơi trong chốc lát thì bọn họ đã trở về, trên tay mang theo hai con thỏ rừng chuẩn bị nướng.
Đường Phong còn vội vã muốn tiến vào trong Trảm Hồn Tông, nhưng thấy bọn họ không quan tâm tới việc chính không khỏi sốt ruột hỏi:
- Không biết lúc nào hai vị cao thủ rảnh rỗi có thể đi tìm vị chấp sự kia giúp ta?
Vị sư huynh cười nhẹ một bên thả gia vị đều trên con thỏ cười nói:
- Huynh đệ từ xa đến không biết quy củ của Trảm Hồn Tông chúng ta, hôm nay trời đã tối rồi không thể thấy được Dư chấp sự, nếu muốn thấy được hắn thì phải chờ tới lúc mặt trời lên cao vào ngày mai, chỉ thời gian đó chấp sự đại nhân mới có thể rút ra một canh giờ để xử lý một số việc vụn vặt của ngoại sơn.