Ông ta nói xong thì liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai cô y tá nghe Hoàng Thiên Hữu nói vậy thì lập tức bấm điện thoại gọi cho Trần Điềm Điềm.
Điện thoại đã đổ chuông nhưng không có ai nghe máy.
Nét mặt của hai cô y tá trở nên rất khó coi, không biết phải giải thích thế nào với Hoàng Thiên Hữu.
Hoàng Thiên Hữu cau mày nói: "Con người bây giờ thật khiến cho người ta thất vọng".
Vừa dứt lời, ông ta lại nói tiếp với hai cô y tá: "Thu dọn đồ đạc đi, có thể đi được rồi".
Hai cô y tá nhìn nhau nhưng vẫn không thu dọn đồ đạc.
Hai người biết rằng nếu như bọn họ bỏ đi thì bệnh nhân nằm trên giường nhất định sẽ chết.
Thấy hai cô y tá không chịu dọn dẹp, Hoàng Thiên Hữu lạnh lùng nói: "Nếu như hai người còn không chịu thu dọn thì tiền lương tháng này của hai người sẽ bị trừ năm trăm tệ".
Nói xong, ông ta liền thẳng thừng bước ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này, Trịnh Sở và Trần Điềm Điềm mới chạy tới bên ngoài phòng bệnh.
Trần Điềm Điềm nhìn thấy Hoàng Thiên Hữu mặc trang phục bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh thì liền hỏi: "Bác sĩ, tình trạng của mẹ tôi thế nào rồi?"
Hoàng Thiên Hữu thờ ơ nhìn Trần Điềm Điềm rồi nói: "Cô có mang theo tiền không?"
Nếu Trần Điềm Điềm không mang theo tiền thì ông ta sẽ không lãng phí thời gian và sức lực của mình để cứu chữa cho bệnh nhân.
Trần Điềm Điềm kích động nói: "Tôi có mang theo tiền, tôi có mang theo ba trăm ngàn tệ".
Nghe nói Trần Điềm Điềm có mang theo tiền đến, Hoàng Thiên Hữu mới nói: "Cô đi thanh toán tiền đi thì mới có thể làm phẫu thuật".
Ông ta nói bằng giọng rất thờ ơ, rõ ràng không hề quan tâm đến chuyện sống chết của mẹ Trần Điềm Điềm.
Trần Điềm Điềm gật đầu rồi chạy nhanh về phía quầy thu ngân với Trịnh Sở.
Sau khi Trần Điềm Điềm và Trịnh Sở thanh toán tiền, Hoàng Thiên Hữu mới vỗ tay nói với hai y tá bên trong: "Được rồi, bắt đầu làm việc".
Trong lúc nói chuyện, cánh cửa phòng bệnh đã bị đóng chặt, không cho người ngoài tiến vào.
Sắc mặt của Trần Điềm Điềm lúc này tái nhợt, tim đập dữ dội.
Cô ấy rất sợ phẫu thuật sẽ thất bại, mẹ của cô ấy sẽ chết đi.
Nếu như mẹ của cô ấy chết đi thì cô ấy sẽ trở thành trẻ mồ côi.
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Trần Điềm Điềm, Trịnh Sở an ủi nói: "Đừng lo lắng, mẹ cậu sẽ không sao đâu".
Trần Điềm Điềm nghe lời an ủi đơn giản của Trịnh Sở thì căng thẳng trong lòng cũng giảm đi một chút.
Cô ấy gật đầu nói: "Mẹ tôi là người tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu".
Vừa nói xong thì hai mắt của cô ấy đã đỏ hoe, rưng rưng nước mắt.
Trịnh Sở vỗ nhẹ vào lưng Trần Điềm Điềm, tiếp tục an ủi: "Nếu bác sĩ cứu không được thì còn có tôi ở đây, tôi có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ cậu".
Trịnh Sở cảm thấy Trần Điềm Điềm là một người tốt.
Khi còn đi học, thời gian anh nghèo túng nhất thì Trần Điềm Điềm cũng không hề coi thường anh, vẫn thường xuyên nói chuyện với anh.
Trịnh Sở là một người đàn ông có tình nghĩa, có một số người anh nhất định sẽ giúp cho dù chuyện đó không mang cho anh lợi ích.
Trần Điềm Điềm nghe Trịnh Sở nói vậy thì tất nhiên không tin rằng Trịnh Sở có thể chữa khỏi căn bệnh mà ngay cả bác sĩ cũng không thể chữa khỏi.
“Trịnh Sở, cảm ơn cậu đã an ủi tôi”, Trần Điềm Điềm chỉ xem như Trịnh Sở đang an ủi mình.
Trịnh Sở cười nói: "An ủi, xem như an ủi đi".
Trần Điềm Điềm và Trịnh Sở hồi hộp chờ đợi suốt một giờ đồng hồ bên ngoài phòng bệnh.
Bây giờ đã là hơn năm giờ sáng.
Trần Điềm Điềm đã thức trắng đêm, sắc mặt trở nên nhợt nhạt, trạng thái tinh thần rất kém.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bệnh mới được mở ra.
Hoàng Thiên Hữu cúi đầu, ra vẻ thất vọng giả tạo bước ra khỏi phòng bệnh.
Vì Trần Điềm Điềm mang tiền đến quá muộn, mẹ của Trần Điềm Điềm đã bị mất thời gian tốt nhất để phẫu thuật cho nên đã qua đời trong quá trình phẫu thuật.
"Nói để các người chuẩn bị tốt...", Hoàng Thiên Hữu giả vờ khổ sở nói.
Trước khi ông ta nói xong thì Trần Điềm Điềm đã đoán được Hoàng Thiên Hữu sẽ nói gì tiếp theo.
Nước mắt của cô ấy rơi như mưa, nức nở nói: "Không, mẹ của tôi không thể chết như vậy được, mẹ của tôi là người tốt như vậy, mẹ không thể chết được".
Trong khi nói chuyện, Trần Điềm Điềm liền chạy vào phòng bệnh nhìn thi thể của mẹ mình.
Hoàng Thiên Hữu bình thản nói: "Tôi đã cố gắng hết sức".
Nói xong, ông ta liền chậm rãi bước vào phòng nghỉ, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ngay khi Hoàng Thiên Hữu chuẩn bị rời đi thì Trịnh Sở đã đi vào phòng bệnh an ủi Trần Điềm Điềm: "Có lẽ mẹ cậu vẫn chưa chết hẳn".
Hoàng Thiên Hữu nghe Trịnh Sở nói vậy thì trong mắt liền hiện lên vẻ giễu cợt nói: “Cậu bạn này, trong bệnh viện không thể làm những chuyện xằng bậy đâu, tôi nói bà ấy đã chết rồi, nếu như cậu dám động chạm vào thi thể thì cậu không chịu trách nhiệm nổi đâu".
Trịnh Sở phớt lờ lời nói của Hoàng Thiên Hữu, chỉ đi thẳng vào phòng bệnh.
Anh đường đường là độ kiếp tiên tôn, làm gì có chuyện không gánh nổi trách nhiệm ở trái đất này?
Khi Trịnh Sở bước vào phòng bệnh, anh thấy hai y tá mặc đồng phục y tá màu hồng đang nhìn Trần Điềm Điềm bằng ánh mắt thương xót.
Trần Điềm Điềm ôm thi thể lạnh ngắt của mẹ mình rồi khóc lóc thảm thiết, thương tâm không biết để đâu cho hết.
Trịnh Sở thi triển cửu huyền linh công, nhìn người phụ nữ trung niên đang nằm trên bàn mổ.
Trong mắt Trịnh Sở, bên trong cơ thể người phụ nữ trung niên này vẫn còn một tia sinh mệnh, cho dù rất mỏng manh.
Tia sáng này chưa tắt thì bà ấy vẫn chưa chết hẳn.
Trịnh Sở ho khan hai tiếng, nói với Trần Điềm Điềm: "Điềm Điềm, cậu có muốn mẹ mình khỏe lại không?"
“Sao?”, hai mắt Trần Điềm Điềm đỏ hoe, nước mắt không ngừng chảy dài trên má, cô ấy nói: “Mẹ tôi đã chết rồi, cậu đừng an ủi tôi nữa”.
Trịnh Sở bình thản nói: "Điềm Điềm, nếu như cậu tin tôi thì cậu hãy ra khỏi phòng phẫu thuật ngay bây giờ, tôi sẽ tự mình chữa trị cho mẹ của cậu".
Trần Điềm Điềm nghe Trịnh Sở nói vậy thì mở to hai mắt, nét mặt khó có thể tin nói: "Trịnh Sở, cậu thật sự có thể làm được sao?"
Cô ấy không tin rằng Trịnh Sở có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ mình, ngay cả Hoàng Thiên Hữu cũng đã nói rằng mẹ cô ấy đã chết.
Trịnh Sở nhìn vẻ mặt sững sờ của Trần Điềm Điềm thì chỉ cười nói: "Cơ hội chỉ có một lần, nếu như cậu còn không rời đi thì mẹ cậu thật sự sẽ chết".